🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Mưa to tầm tã suốt một ngày một đêm mới dừng lại. Bởi vì hệ thống thoát nước đã cũ, nên cả nửa Phượng Thành ngâm mình trong nước, rất nhiều đơn vị công ty đều ngủ. Lục Lăng Tây gọi cho Đổng Tề hỏi tình hình thế nào, nghe nói con phố phía trước Vi Viên Nghệ cũng bị ngập lụt, nên cũng cho mình một ngày nghỉ luôn.
Tình hình bên tiểu khu Hoành Phú khá tốt, tuy hệ thống thoát nước đã cũ kỹ, nhưng cây cỏ tươi tốt đã ngăn lại một lượng lớn nước mưa. Ở nơi mà mọi người không nhìn thấy, thì dù là cây đại thụ hay là cỏ nhỏ, rễ của chúng đều đang cố gắng kéo dài, hấp thu nước mưa tồn trữ lại.
Có người trong tiểu khu ra ngoài mua thức ăn về, cảm thán về tình hình bên ngoài. Vài tiểu khu bên cạnh hầu như đều bị ngập lụt. Những tiểu khu này có cũ có mới, có tiểu khu cũ như tiểu khu Hoành Phú, cũng có tiểu khu có thang máy mới xây, nhưng dù là cũ hay mới thì nước cũng ngập, nghe nói chỗ sâu nhất đã ngập đến eo, thấp hơn chút thì đến bắp đùi, không giống tiểu khu Hoành Phú vẫn chưa đến cổ chân.
Mấy lần mưa to lúc trước, nước ngập cũng không khác nhau lắm, nhưng cây xanh trong tiểu khu ngày càng tươi tốt, rậm rạp bò lên tường từ tòa nhà số 1 đến tòa số 39 ở cửa tiểu khu, thì mực nước ngập ở tiểu khu cũng cách biệt với các tiểu khu khác quanh đó. Mọi người đều nếu là do cây cỏ ở tiểu khu rất nhiều, thực vật hút nước, đây là chuyện mà học sinh tiểu học cũng biết.
Có hàng xóm vui sướng khi người gặp họa, cách tiểu khu Hoành Phú không xa có một tiểu khu Lục Hợp, trước đó vừa mới quy hoạch khu xanh hóa trong tiểu khu thành bãi đỗ xe, mỗi vị trí đỗ bán ra mười vạn tệ. Kết quả qua đợt mưa to này, cả bãi đỗ xe biến thành biển nước mênh mông, ô tô bên trong đều bị ngập nước. Lúc đó không ai trong tiểu khu Hoành Phú mà không thèm mười vạn này chứ, kết quả bây giờ ai cũng không nói chuyện tiền nong, mà nói về tầm quan trọng của hoàn cảnh môi trường.
"Có tiền thì dùng được cái rắm gì chứ, có thể mua được hoàn cảnh ở chỗ tiểu khu chúng ta sao? Anh ngửi mùi không khí này đi, chắc chắn là tiêu chuẩn của công viên."
"Ai, không phải lúc trước anh ghét cỏ mọc quá nhiều sao, chim hót bên ngoài làm phiền sao, sao mới vài ngày đã đổi giọng rồi."
"Tôi đây chỉ thuận miệng nói thôi, cũng có phải là đồ ngốc đâu. Hơn nữa dù là đồ ngốc cũng biết phân biệt tốt xấu, biết môi trường tốt xấu thế nào chứ."
Người nói chuyện tức đến khó thở, những người vây xung quanh đều cười rộ lên.
Qua mùa hè này, hầu hết người dân trong tiểu khu đều thích hoàn cảnh tràn ngập sắc xanh, tràn trề sức sống này. Dù giá nhà ở tiểu khu càng ngày càng cao, mỗi ngày đều có người môi giới đến gạ bán nhà, nhưng rất ít người động lòng.
Tất nhiên mới đầu cũng không phải như vậy, vừa nghe nói cái tiểu khu rách nát này lại được người xem trọng muốn mua nhà, hơn nữa giá tiền cũng không thấp, không ít người bị kích động bán nhà đi, sôi nổi chuyển sang tiểu khu có thang máy mới xây gần đó. Những người bán nhà kia sau này có hối hận hay không thì không biết, nhưng phàm là người mua nhà thì không ai hối hận cả, đều thấy đáng giá. Có không ít người muốn mua thêm nhà, đón người nhà đến ở cùng, tiếc là dù nhà ở tiểu khu bây giờ rất đắt hàng, nhưng không ai đồng ý bán nhà đi cả.
Cuộc nói chuyện bên ngoài loáng thoáng vào tai Lục Lăng Tây, cậu nghe vậy cũng cười lên. Cái câu dù là đồ ngốc cũng thích ở nơi có hoàn cảnh tốt đâm trúng Lục Lăng Tây, nhưng có rất nhiều người vì tiền mà không bằng cả đồ ngốc nữa. Vừa nghĩ vậy, Lục Lăng Tây liền nghĩ đến những người ở Tống gia trang kia. Tuy xưởng nhựa đã đóng cửa, nhưng sông Linh Thủy đã bị ô nhiễm hoàn toàn rồi. Hôm nay cậu gọi đến vườn hoa, lại nghe nói nước sông Linh Thủy tăng cao, bao trùm cả vùng đất của Tống gia trang. Khác không nói, nhưng vùng đất của Tống gia trang trong thời gian ngắn sẽ không thể trồng được. Nghĩ vậy, Lục Lăng Tây hít nhẹ một hơi, không biết người của Tống gia trang có thấy hối hận hay không?
Lắc lắc đầu, Lục Lăng Tây không nghĩ đến chuyện này nữa, lại lần nữa dời sự chú ý lên cây rong mái chèo ở trong bể nước. Qua một trận mưa to, rong mái chèo này lại bất ngờ tiến hóa. Cũng không biết có phải ngày nào cậu cũng nhắc đến ô nhiễm sông Linh Thủy hay không, mà phương hướng tiến hóa của cây rong mái chèo này là Hấp thu xyanua +20%. Lục Lăng Tây giữ vững tinh thần, đeo bao tay vào cẩn thận rút rong mái chèo cùng với rễ ra khỏi bể nước, lại rửa rễ, cắt một phần thân ngầm định đi nhân giống. Cách nhân giống này vừa đơn giản lại nhanh, cậu định nhân giống một ít rong mái chèo, rồi xem hiệu quả mới tính sau.
Lục Lăng Tây bận ngập đầu, ngay cả Nhan Việt về cũng không biết. Lúc trưa Nhan Việt nhân lúc mưa nhỏ đi ra ngoài một chuyến, An Kiệt có việc tìm anh. Anh vừa về liền thấy Lục Lăng Tây ngồi xổm ở sân sau, trên đất bày loạt bồn nhựa không dùng đến. Trong bồn là nước bùn mà bọn họ lấy ở sông Linh Thủy lần trước, vừa đen vừa thối. Lục Lăng Tây như là không ngửi thấy mùi vậy, cẩn thận bỏ phần thân rong mái chèo được cắt ra vào trong bồn nhựa, sau đó đổ đầy nước, chắc chắn những phần cắt ra đã được trồng hết, nhìn rất chăm chú.
Nhan Việt lẳng lặng tựa vào lan can ở ban công nhìn Lục Lăng Tây, tuy hiện giờ trên tay thiếu niên toàn bùn đen, ngay cả mặt cũng vô tình dính một ít, quần áo cũng chỉ là áo thun quần dài đơn giản, áo khoác ngoài cũng hơi cũ, nhưng anh thích thiếu niên như bây giờ. Tình cảm mãnh liệt bắt đầu tuôn trào ra, ánh mắt Nhan Việt dịu dàng, đi đến ngồi xổm bên cạnh Lục Lăng Tây.
"Nhan đại ca, anh về rồi à?"
Lục Lăng Tây cảm giác có bóng đen bên cạnh, quay đầu vui vẻ nói. Cậu vừa lấy lỗ trong nước bùn, hai tay giơ lên đều là bùn đen cả. Nhan Việt thấy vậy cười nhẹ, vươn tay chùi bùn dính lên mặt cậu, nghiêng người hôn nhẹ.
"Tiểu Tây đừng nhúc nhích, để anh hôn em."
Lục Lăng Tây lập tức ngồi yên theo bản năng, rồi lại thấy xấu hổ. Hai tay cậu giơ lên không dễ làm gì, lại lo là bùn sẽ cọ lên áo vest của Nhan Việt, động tác hơi khó khăn. Càng làm Lục Lăng Tây thấy khó hiểu là, Nhan Việt không ngửi thấy mùi hôi sao? Sao lại có thể hôn cậu chứ?
Nhan Việt cảm giác được Lục Lăng Tây không chuyên tâm, tách khỏi thiếu niên một chút, nhướng mày, "Đang nghĩ gì vậy?"
Lục Lăng Tây đầy vẻ không hiểu: "Nhan đại ca, anh không ngửi thấy mùi hôi sao?"
Nhan Việt sửng sốt, lập tức cao giọng cười.
Cười xong, anh cởi áo khoác, cùng làm với Lục Lăng Tây. Hai người cùng trồng hết rong mái chèo, Nhan Việt rửa tay xắn tay áo định đi làm cơm. Vương Thục Tú không ở đây, việc nấu cơm đều do anh làm, nếu như không phải đặt đồ ngoài thì làm mì ăn kèm với tương cà chua. Lục Lăng Tây rửa sạch tay đi đến, nhìn thấy tương cà chua lại nhớ đến cà chua và nho mà anh Phong đang trồng, không biết chúng đã lớn thế nào rồi nhỉ? Cà chua trong sân đã không còn kết quả nữa, Lục Lăng Tây liền xử lý hết cây cà chua non, cũng xới đất lên. Bây giờ cậu đang ngóng cà chua của anh Phong sớm bán ra ngoài.
Nhà kính trồng rau Vĩnh Xuân
Hổ tử dẫn người đi xung quanh nhà kính xem xét, mưa to suốt một ngày một đêm, hắn lo là nhà kính sẽ có vấn đề. Anh Phong lại không ở đây, đầu hắn vẫn luôn căng thẳng. Nhìn xung quanh không thấy có vấn đề gì, cũng không có chỗ nào bị dột, cuối cùng Hổ tử cũng yên tâm.
Chắc chắn là nhà kính không bị gì, Hổ tử đi ra phía trước. Nhị Phi đang đứng trên xe chỉ huy công nhân ở dưới khuân rau lên xe. "Mau lên mau lên. Lát nữa phải đưa đến rồi. Chợ đầu mối sẽ đóng cửa lúc nửa đêm đấy."
Đây là lứa rau đầu tiên trồng từ nhà kính, chủ yếu là trồng rau xanh, rau xanh ngắt, trong veo như nước. Hổ tử dù không hiểu trồng trọt cũng nhìn ra được rau nhà bọn họ rất tốt, chắc chắn là rất ngon. Công nhân ở nhà kính cũng nói rau tươi tốt, có mùi thơm mát của rau, chứ không nhạt nhẽo. Những hạt giống rau đều là hạt giống bình thường, bọn họ cũng không phun thuốc trừ sâu hay bón phân hóa học, có thể phát triển tốt như vậy thì nguyên nhân duy nhất chính là đất tốt.
Đất trồng rau bên trong nhà kính đều là đất mà anh Phong đào từ chỗ Nhan Việt đến, cũng không biết Nhan Việt tìm được ở đâu, mà chỉ cần trải đống đất này ra, hạt giống rau đều phát triển tốt, mới vài ngày đã mọc mầm. Đợi đến lúc thu hoạch thì càng bất ngờ hơn, có thể nói là được mùa thu hoạch.
Anh Phong thấy rau trong nhà kính được như vậy thì rất vui, hôm qua mới thu hoạch đợt đầu đã vội đưa đến chỗ bà chủ Tiểu Hoa, kết quả bị mưa to chặn lại ở đó. Nhưng Hổ tử nghĩ, chắc trong lòng anh Phong rất biết ơn trận mưa to này, ước gì mưa đừng ngừng ấy chứ.
Hắn đang mải nghĩ, chợt nghe thấy tiếng kêu của Nhị Phi: "Rửa quả cà chua cho tao đi."
Hổ tử: "..."
Nhị Phi nhìn hắn, cười ngại ngùng, "Gào nửa ngày cổ họng đau, ăn một quả nhuận họng."
Hổ tử chẳng thèm ngó Nhị Phi, lại nghĩ sang cà chua. Dù rau trong nhà kính phát triển tốt cỡ nào, thì vẫn kém những cây cà chua kia. Vì trước đó bọn họ đã từng ăn cà chua trong nhà bà chủ Tiểu Hoa, biết hạt giống là do ông chủ nhỏ đưa đến, nên rất xem trọng, cố ý tìm một người quen tay chăm sóc cà chua. Từ lúc mầm cà chua mọc lên, Hổ tử thì bình thường, chứ Nhị Phi thì ngày nào cũng nhìn một lần, mong ngóng cà chua mau kết quả.
Cà chua này cũng không làm bọn họ thất vọng, quả kết ra vừa tròn lại vừa to, đỏ rực, tỏa ra mùi hương chua ngọt nhẹ nhàng. Ngày đó Hổ tử không nhịn được ăn một quả còn hơi xanh, cắn một miếng, hương vị kia đúng là rất tuyệt vời. Nghĩ vậy, Hổ tử nuốt nước miếng, kêu lên: "Cũng rửa một quả cho tao."
Nhị Phi cắn cà chua cười he he nhìn hắn: "Hổ tử, mày nói rau nhà chúng ta có bán được không?"
"Tất nhiên rồi." Hổ tử rất tin tưởng vào chuyện này, bọn họ vốn chuẩn bị khai trương ở đầu chợ đầu mối vào hôm qua, cũng bảo người đến trông nửa ngày, ai ngờ lại gặp mưa to, nên đành dời lại một ngày. Nhưng làm việc tốt thường khó khắn, chỉ cần rau nhà bọn họ ngon, ngày nào khai trương cũng không quan trọng.
Hổ tử nghĩ không sai, cửa hàng rau Vĩnh Xuân dù là buôn bán ngày đầu, nhưng Nhị Phi vừa mang rau đến, thì bên ngoài đã vây đầy người mua sỉ rau. Rau nhà họ rất nổi bật, vừa to lại tươi ngon mọng nước, nhìn rất ngon.
Chỉ là thời này thứ gì cũng có thể làm giả, rau giả cũng rất nhiều. Những người vây quanh tuy thấy rau không tệ, nhưng nhìn cửa hàng này là biết mới mở, trước đó cũng chưa từng qua lại, không biết có đáng tin hay không, ai cũng không dám làm người lên nếm thử đầu tiên. Có người nghi ngờ nhìn lá xà lách xanh biếc, lo lắng hỏi: "Mấy người không phun thuốc gì đấy chứ?"
"Sao vậy được." Nhị Phi tức giận nói, hắn vừa nói vừa xé một mẩu rau xà lách, không thèm rửa bỏ vào mồm ăn luôn. "Nhìn thấy không, đây là phun thuốc à?" Nói xong Nhị Phi lại nói tiếp: "Đưa quả cà chua đây."
Có người ở phía sau đưa một quả cà chua, Nhị Phi cầm dao gọt hoa quả cắt ba đường, cả quả cà chua được chia thành sáu cánh hoa chỉnh tề, như là đã đo từ trước vậy. Nhị Phi cầm một miếng bỏ vào mồm ăn, híp mắt vẻ mặt đầy hưởng thụ.
Có người ở bên cạnh ngửi được mùi thơm, cũng cầm một miếng lên, "Tôi cũng nếm thử." Bỏ hết vào mồm, vẻ mặt người này liền thay đổi. Cũng chỉ hai giây thôi, anh ta đã nuốt cà chua trong miệng xuống, lớn tiếng nói: "Lấy cho tôi năm mươi cân cà chua."
Anh ta vừa nói vậy, người xung quanh liền lập tức hiểu. Mấy người xung quanh tuy không hiểu, nhưng đều là quen mặt, cũng không lo lắng bị người lừa gạt, ồn ào anh năm mươi cân tôi năm mươi cân, một lát sau đã bán hết cà chua rồi. Có cà chua đi đầu, những loại rau khác cũng tiêu thụ được nhiều hơn. Chỉ hơn một tiếng, một xa rau mà Nhị Phi đưa đến đã bán sạch. Hắn trộm để lại hai quả cà chua cho mình, vừa cắn ăn, vừa nghĩ việc này thú vị hơn cho vay nặng lãi nhiều. Mệt thì mệt chút, nhưng tiền này kiếm rất thoải mái, tiêu cũng yên tâm hơn.
Cửa hàng rau Vĩnh Xuân có khởi đầu tốt đẹp, mọi người đều rất vui mừng. Tiêu Phong tính gọi mọi người đi ăn chung bữa cơm, cũng thuận tiện thông báo với mọi người là y và Tiểu Hoa đã đến với nhau, cũng nhận đứa con trai Lục Lăng Tây này. Nhưng chờ y chọn giờ xong mới biết Lục Lăng Tây và Nhan Việt đã đến vườn hoa đón Đại Hắc, phải mai mới về.
"Vậy đổi sang ngày mai đi." Tiêu Phong nói thẳng, "Chuyện quan trọng là gặp con trai, không có con trai thì không ăn được."
Mặt Vương Thục Tú đỏ lên, mày liễu nhướng thẳng trừng mắt nhìn y, sẵng giọng: "Ai là con anh chứ."
Tiêu Phong cũng không để ý, chậm rãi nói: "Con em sinh là con anh, Tiểu Tây có nhận anh hay không thì nói sau, nhưng ít nhất là anh đã nhận đứa con trai này."
Y nói rất bình thường, cũng không có lời ngon tiếng ngọt gì, nhưng lời nói mạnh mẽ đó đã đập vào lòng Vương Thục Tú. Mắt cô đỏ lên, xoay người không nói gì.
Khác với những cô gái trẻ tuổi khác, cái tuổi của Vương Thục Tú mà tìm người đàn ông khác thì so với tình cảm, cô lại quan tâm đến đứa con hơn. Với cô mà nói, sau khi ly hôn với Lục Nhất Thủy rồi tìm người đàn ông khác không khó, khó là tìm được một người xem Lục Lăng Tây là con trai ruột của mình. Nếu trong lòng người nọ ghét bỏ Lục Lăng Tây là con chồng trước, thì dù cô có thấy người nọ tốt thế nào, cô cũng không chọn đến với người nọ. Ngược lại nếu người nó cái khác đều bình thường, nhưng tốt với Lục Lăng Tây, Vương Thục Tú cũng cắn răng đến gần. Khó được Tiêu Phong là người không tệ, cũng xem Lục Lăng Tây là con trai mình, Vương Thục Tú thấy cô gặp được người như vậy, thì nửa đời trước có khổ thế nào cũng đáng giá.
Cô không nói gì, Tiêu Phong cũng không nói, chỉ là đi đến lấy việc trong tay Vương Thục Tú rồi làm. Vương Thục Tú thấy trong lòng Tiêu Phong đã chắc chắn, thẳng thắn nói: "Vậy ngày mai đi, cũng đừng gọi đám Hổ tử, chỉ cần tiểu hỗn đản về rồi người một nhà chúng ta ăn một bữa cơm."
"Được, người một nhà ăn một bữa cơm." Tiêu Phong đồng ý, trong đầu cũng nghĩ đến Nhan Việt, không biết người một nhà mà Vương Thục Tú nói có tính Nhan Việt ở trong không, nhưng đây là chuyện mà chỉ mình Nhan Việt phải bận tâm.
----------------------
Vừa mới cài win, chuột cứ nhảy lung tung, nên có lỗi nào mọi người nhắn lại nhá =.=
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.