*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiệm cơm khai trương đã được một khoảng thời gian, Tiêu Phong thường xuyên đến đây. Thời gian lâu dần, Lâm Mỹ cũng nhìn ra ý của y.
Trưa nay trong tiệm không có ai, Vương Thục Tú đuổi Dịch Hàng lên lầu nghỉ ngơi, cô và Lâm Mỹ vừa ngồi trông tiệm, vừa trò chuyện với nhau. Nói một lúc thì đề tài chuyển lên người Tiêu Phong.
Ấn tượng của Lâm Mỹ về Tiêu Phong không tệ, cũng nghe chuyện của Tiêu Phong, y không phải là người đàn ông không gánh vác được. Theo lời Lâm Mỹ nói thì Vương Thục Tú còn trẻ, nên sớm tìm một người đứng đắn. Cô cũng không thể cứ ở một mình như vậy được. Bây giờ còn có Lục Lăng Tây ở cùng, vài năm nữa Lục Lăng Tây cưới vợ có con, dù có hiếu thuận đến mấy thì vị trí đầu tiên cũng là gia đình nhỏ của mình. Chẳng lẽ Vương Thục Tú đến ở cùng con dâu sao? Đến lúc đó cô đơn một mình, về nhà cả một người nói chuyện cũng không có, nghĩ lại đều thấy đáng thương.
Lâm Mỹ không phải rảnh rỗi không có việc gì nên mới quan tâm, mà là thực lòng quan tâm Vương Thục Tú, không nhịn được liền chủ động nhắc đến Tiêu Phong.
"Tiểu Hoa, cô thấy anh Phong thế nào?"
Cô vừa nói vậy, Vương Thục Tú liền hiểu được ý của cô. Bình thường hai người nói chuyện không kiêng dè gì, Vương Thục Tú bình thản: "Anh Phong là người không tồi, nhưng chúng tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-vien-nhat-thuong/1314248/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.