Tiệm cơm của Vương Thục Tú khua chuông gõ mõ chuẩn bị, rất nhanh khai trương. Trước ngày khai trương, Dịch Hàng lái xe đi một chuyến đến thôn Linh Thủy chỗ vườn hoa, nâng đám nguyên liệu đã được Lý đại gia thu gom về. Lục Lăng Tây đã nói trước với Lý đại gia rồi, Dịch Hàng hay chạy đến vườn hoa nên cũng quen thân với Lý đại gia. Người còn chưa đến, Lý đại gia đã chuẩn bị xong cho cậu ta rồi. Nguyên liệu thu mua bỏ vào sọt, để ở trong sân nhà mình. Trong thôn đang sầu lo không biết xử lý đám rau củ trồng ra thế nào đây? Lục Lăng Tây vừa nói muốn đến thu mua nên rất vui mừng. Tuy Lục Lăng Tây không cần nhiều lắm, nhưng so với việc để chúng thối rữa trong đất vẫn là lợi ngoài ý muốn rồi. Dịch Hàng chở nguyên liệu về, Vương Thục Tú lại bận rộn cả buổi chiều để sắp xếp. Một mình cô làm không xuể, nên Lục Lăng Tây và Dịch Hàng đều ở đây giúp đỡ, ngay cả Đại Hắc cũng sửa thói yên lặng thường ngày, thường kêu vài tiếng góp vui. Ba người bận rộn đến tối, Nhan Việt sau khi đóng cửa Vi Viên Nghệ cũng chạy đến. Vương Thục Tú hơi ngại khi làm phiền Nhan Việt, Nhan Việt khách khí nói: "Sau này đều là hàng xóm, giúp đỡ nhau là chuyện nên làm." "Hàng xóm?" Vương Thục Tú ngạc nhiên. Lục Lăng Tây xen vào giải thích, "Nhan đại ca mua nhà dì Hồ bên cạnh." Nhà bên cạnh gần đây luôn trang hoàng, chuyện này Vương Thục Tú biết, nhưng không ngờ người mua lại là Nhan Việt. Nhan Việt bình thản nói, "Phượng Thành quá nhiều sương mù, ít có tiểu khu nào có hoàn cảnh tốt như vậy, tuy nhà hơi cũ nhưng hoàn cảnh tốt thì những thứ khác không sao cả." Lý do của anh rất hợp lý, nhưng Vương Thục Tú lại cảm thấy như có gì đó không thích hợp lắm. Nhưng Vương Thục Tú cũng phải thừa nhận năm nay hoàn cảnh tiểu khu rất tốt, theo cô được biết thì nhà trong tiểu khu đã bán đi mấy căn rồi. Cảm giác không thích hợp chợt lóe mà qua, Vương Thục Tú bận chuyện mở cửa tiệm, nên rất nhanh đã không nghĩ đến chuyện Nhan Việt mua nhà nữa. Nhan Việt hơi nhếch miệng, anh cố ý chọn lúc Vương Thục Tú mở cửa tiệm để nói chuyện mình đã mua nhà. Trong khoảng thời gian này Vương Thục Tú không có thời gian để nghĩ mấy chuyện khác, chờ một thời gian sau tiệm cơm đi vào quỹ đạo, Vương Thục Tú có thời gian để nghĩ thì cũng đã quen với sự có mặt của anh rồi. Lúc mấy người chuẩn bị xong thì cũng đã mười giờ tối rồi. Cả tiệm cơm được bọn họ quét dọn sáng sủa sạch sẽ, bàn đặt ngăn nắp chỉnh tề. Vương Thục Tú nhìn tất cả mà thấy xúc động, nhìn khắp nơi lại nghĩ đến chuyện mai còn phải đến đây vào sáng sớm, nên để mấy người Lục Lăng Tây về nhà trước, cô ở tầng hai một mình cho đỡ tốn công. Lục Lăng Tây lo nơi này ở sát đường, một mình Vương Thục Tú ở đây không an toàn. Vương Thục Tú nở nụ cười, "Có gì mà lo chứ, cửa sắt bên ngoài khóa rồi, trên tầng hai thì có song cửa sổ, ai mà chạy vào được." Cô kiên quyết như vậy nên Lục Lăng Tây chỉ đành đi về cùng Nhan Việt và Dịch Hàng. Ba người đi ra cửa, Dịch Hàng nhìn cái xe Jinbei cũ nát của mình, lại so sánh với cái xe của Nhan Việt ở bên cạnh nó, vẻ mặt đau đớn. Lục Lăng Tây bị vẻ mặt của cậu ta chọc cười, nhìn Nhan Việt nói: "Nhan đại ca anh về trước đi, em đi xe Dịch Hàng về là được." Nhan Việt im lặng nhìn Dịch Hàng, gật gật đầu. Hai người một chó lên xe, Dịch Hàng qua cửa kính xe hâm mộ nhìn xe Nhan Việt, "Khi nào thì tôi mới mua được chiếc xe kia chứ?" Lục Lăng Tây an ủi cậu: "Cậu còn trẻ, chờ đến lúc bằng tuổi Nhan đại ca chắc chắn sẽ mua được." Dịch Hàng: "...Lão tam, cậu xem tôi là con nít mà dỗ đấy hả?" Lục Lăng Tây ôm Đại Hắc nở nụ cười. Tiếng cười vọng ra ngoài xe, ánh mắt Nhan Việt tối sầm lại, lái xe rẽ đường, không về nhà mà đi về phía tiểu khu nhà Lục Lăng Tây theo đường khác. Anh đến trước cửa sớm hơn Dịch Hàng, trực tiếp vào hàng hiên đợi Lục Lăng Tây về. Chỉ chốc lát sau, bên ngoài đã có tiếng vọng đến, xen với tiếng kêu của Dịch Hàng, "Lão tam, sáng mai tôi đến đón cậu." "Được." Lục Lăng Tây vẫy tay chào Dịch Hàng, quay đầu mang theo Đại Hắc đi vào hàng hiên. Tiểu khu kiểu cũ nên không trang bị đèn điều khiển bằng tiếng động, mà phải ấn công tắc trên tường mới sáng đèn. Lục Lăng Tây đi hai bước sờ soạng bật đèn lên, vừa nhấc đầu liền thấy Nhan Việt đang đứng ở cửa. Ngọn đèn mờ mờ chiếu lên người anh, khiến khuôn mặt vốn lãnh liệt có vẻ nhu hòa hơn. "Nhan đại ca?" Lục Lăng Tây ngạc nhiên vui sướng. Nhan Việt cong khóe môi, cười nhẹ, con người dường như lóe lên tia sáng. "Không biết Tiểu Tây có ngại khi anh ở nhờ một tối không?" Lục Lăng Tây sửng sốt, rồi nở nụ cười rực rỡ. Mãi cho đến khi vào phòng, tâm trạng Lục Lăng Tây vẫn rất tốt, cứ cười mãi. Nhan Việt thấy cậu cười vui vẻ như vậy, tâm trạng liền tốt hơn. "Rất vui?" Lục Lăng Tây ngoan ngoãn gật đầu, cậu cũng không biết vì sao khi thấy Nhan Việt ở cửa lại vui như vậy nữa. Nhan Việt thấy cậu cười liền không kìm chế nổi, ôm cậu vào lòng hôn một cái, giọng khàn khàn thúc giục: "Nhanh đi tắm rồi đi ngủ đi, mai còn phải dậy sớm nữa." Chắc là do lớn hơn Lục Lăng Tây chín tuổi, nên Nhan Việt đối xử với Lục Lăng Tây vừa như là người lại, lại thêm chút cảm giác chăm sóc "con trai" nữa. Lục Lăng Tây nghe lời đi tắm, Đại Hắc theo thói quen muốn vào cùng, lại bị Nhan Việt nhanh nhẹn giữ lại. "Tiểu Tây em tắm trước đi, Đại Hắc lát nữa anh sẽ tắm cho nó." Lục Lăng Tây không nghĩ ý gì khác, thấy Nhan Việt thân thiết với Đại Hắc thì rất vui. "Vậy làm phiền Nhan đại ca rồi." Vẻ mặt Nhan Việt dịu dàng cười cười, quay đầu nhìn Đại Hắc thì mắt ghen tị đến đỏ lên. Anh còn chưa bao giờ tắm chung với Tiểu Tây nữa, chó ngu! Hai người một chó tắm xong theo thứ tự, lại gặp phải chuyện nên chia giường thế nào. Giường của Lục Lăng Tây là giường đơn, chen hai người thì hơi miễn cưỡng, lại càng không nói có thêm một Đại Hắc nữa. Dưới tình thế bức bách, Đại Hắc đành tủi thân rời khỏi cái giường quen thuộc, ngủ trên thảm nhỏ dưới đất. Nhan Việt chiếm lấy vị trí trước đó của Đại Hắc, có một cảm giác rất hãnh diện trước mặt nó. "Tiểu Tây, ngủ ngon." "Nhan đại ca, ngủ ngon." Lục Lăng Tây vùi đầu vào lòng Nhan Việt, ngủ say rất nhanh. Hôm sau là ngày tiệm cơm khai trương, Dịch Hàng mới sáng sớm đã đến đốn Lục Lăng Tây. Cậu giật mình khi thấy Nhan Việt cũng ở đó, sửng sốt một lúc lâu mới phản ứng kịp, "...Nhan đại ca đến sớm thật." Nhan Việt không giải thích gì, gật đầu chấp nhận lời của Dịch Hàng. Lục Lăng Tây hơi chột dạ nhìn Dịch Hàng, cũng chấp nhận lời cậu ta nói. Ngoài dự đoán của bọn họ, người đến tiệm cơm hôm nay không ít chút nào. Dù Vương Thục Tú không tận lực tuyên truyền trong tiểu khu, nhưng mấy hộ hàng xóm quen thân đều biết chuyện cô muốn mở cửa tiệm. Làm hàng xóm mười mấy năm, mọi người biết rõ Vương Thục Tú cố gắng thế nào, có được ngày hôm nay cũng không dễ dàng. Mọi người góp tiền mua một lẵng hoa, sáng sớm đã đưa đến chỗ Vương Thục Tú. Ngoại trừ lẵng hoa mà hàng xóm mua, còn có hai lẵng hoa mà Lục Lăng Tây và Nhan Việt tặng, lúc Lâm Mỹ đến cũng mang theo một lẵng nữa. Ngoài miệng Vương Thục Tú thì mắng bọn họ tốn tiền làm gì, nhưng ý cười trong mắt lại không dừng được. Sắp đến giờ lành khai trương, anh Phong lại mang theo người chạy đến, tặng thêm sáu lẵng hoa nữa. Mười hai lẵng hoa đặt ở ngoài, nhìn rất là khí thế. Tên tiệm cơm là Vương Thục Tú tự mình đặt, tên là quán ăn gia đình Tiểu Hoa. Lúc còn trẻ cô ngại cái tên này quê mùa, nhưng giờ trải qua nhiều chuyện, ngược lại thấy cái tên Tiểu Hoa này rất tốt. Nhìn không thu hút, nhưng đầy kiên cường, dù hoàn cảnh gian khổ thế nào cũng có thể mọc rễ nẩy mầm nở hoa. Tiểu hỗn đản thường nói hoa dại mọc ngoài đường với hoa có tiếng được chăm sóc tỉ mỉ trong Vi Viên Nghệ là giống nhau, không có gì khác nhau cả. Dần dần, cô cũng cho là như vậy. Quán ăn gia đình Tiểu Hoa, Vương Thục Tú đọc thầm mấy chữ này, sắc mặt thoải mái nở nụ cười.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]