*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 
Giường gạch ở nông thôn là một trải nghiệm mới mẻ với Lục Lăng Tây. 
Cậu ngồi trên kháng tò mò đá đá thử, thanh chuyên màu xám đắp kín, lúc đá lên không nghe thấy tiếng gì. Đại Hắc giống như lúc ở nhà, cuộn mình ở đầu giường gần lò sưởi, vừa lúc tách cậu và Nhan Việt sang hai bên. 
"Dưới này thực sự có thể nhóm lửa sao?" Lục Lăng Tây cởi giày lên kháng, vỗ vỗ mặt kháng cứng rắn, cách Đại Hắc tò mò hỏi Nhan Việt. 
Nhan Việt cũng là lần đầu tiên ngủ ở kháng, anh khẽ cười, "Chờ lúc nào lạnh chúng ta có thể đến xem thử, lúc đó là biết có thể được hay không." 
Lục Lăng Tây không hiểu hàm nghĩa trong những lời này, đôi mắt sáng trong đồng ý. Hôm nay cậu thực sự rất mệt, tắt đèn được một lúc đã ngủ rồi. Ban đêm ở vùng ngoại thành rất yên tĩnh, không có tiếng xe chạy trên đường, cũng không có tiếng ồn ào ở ven đường, chỉ ngẫu nhiên có tiếng côn trùng vang lên khúc nhạc đệm, cùng với sóng nước và ánh trăng hắt vào bên trong, dệt nên một giấc mộng yên lành. 
Nhan Việt cho là anh sẽ không ngủ được, không ngờ lại nhắm mắt trong tiếng côn trùng kêu vang đến tận bình minh. Không mất ngủ cũng không có ác mộng, suốt đêm tựa như có mùi cỏ cây thơm ngát vờn quanh anh, cho nên ngay cả tiếng ngáy của Đại Hắc cũng bị anh xem nhẹ. 
Hơn sáu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-vien-nhat-thuong/1314210/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.