Mới sáng sớm mà mưa đã rơi mù mịt, mưa đầu mùa này nếu là kịp lúc vừa gieo mạ tưới cho cây trống thì tốt biết bao nhiêu. Nhóm tiểu tử hỗ trợ xây nhà lúc này đang đứng ở tại trong nhà của chính mình nhìn qua cửa thấy màn mưa trắng xóa, thầm nghĩ hôm nay chắc chắn là không thể làm việc được, có chút tiếc hận thay cho Cố Thanh Sơn. Chỉ cần một hai ngày nữa là kịp gieo lúa rồi, thế mà cố tình mưa vào ngày hôm nay, quá đáng tiếc.
Cố Thanh Sơn lại không chút nào để ý, cái gọi là cát lợi không may mắn, còn không phải dựa vào chính mình tranh thủ sao. Từ nhỏ, hắn cũng không trải qua nhiều ngày xuôi gió xuôi nước, đặc biệt là ba năm trước đây thích thượng Ninh Hinh, lại ý thức được không có khả năng cưới đến nàng thời điểm, quả thực tuyệt vọng đến kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay, sống không còn gì luyến tiếc.
Giờ phút này, hắn ngồi ở túp lều nhỏ trên đất trống dưa, mặt hướng tới cửa thôn phương hướng, tùy ý đong đưa một đôi chân dài, trên tay dùng dây thừng cùng dây thép biên một cái sọt vớt tôm, trong vẻ nhàn nhã lại mang theo một tia chờ đợi.
Hắn biết hôm nay Ninh Hinh sẽ không tới, ba năm trước đây chính là như vậy, nếu trước khi trời mưa nàng có lẽ sẽ đến để che chắn cho mấy cây hoa lài bản thân yêu thích, nhưng một khi mưa rơi, nàng khẳng định sẽ không tới. Nàng sợ nhất là lạnh, còn sợ bị cảm lạnh nữa.
Nàng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-vien-mat-sung-dien-vien-ngot-sung/1314106/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.