Biên tập: Chuối 
Lục Văn lẳng lặng đưa khăn tay, từng trải qua gian nan, từng chịu đựng đau đớn, đi được đến ngày hôm nay chẳng dễ dàng thì mới lặng lẽ rơi nước mắt, hắn muốn để kệ Cù Yến Đình khóc lóc thỏa thuê. 
Nhận lấy khăn tay, Cù Yến Đình che mặt, so vai và cất tiếng khóc ứ nghẹn. 
Lục Văn đặt tay lên lưng anh và nói: "Không sao hết, anh muốn khóc thì cứ khóc đi." 
Số lần anh khóc sau khi trưởng thành đếm được trên đầu ngón tay - Cù Yến Đình vừa thờ ơ vừa kìm nén, quay đầu úp mặt lên ngực Lục Văn, dần dần giải phóng cảm xúc ra khỏi cổ họng. 
Làm gì có tên đàn ông nào chịu được cảnh người thương khóc nức nở, chẳng đến vài phút, Lục Văn đã xót hết cả ruột, hắn dỗ dành đầy vụng về: "Anh đừng buồn, sau này sẽ ngày một tốt hơn... Anh ăn bắp rang bơ nữa không?" 
Cù Yến Đình lắc đầu, trong tình trạng thiếu oxi, anh hít thở mà như rên rỉ, Lục Văn đỡ anh dậy, cầm khăn tay lau cái cằm thon đẫm đầy nước mắt và xót xa rằng: "Ôi, tiên sư nó, anh đừng khóc nữa." 
Cù Yến Đình tự dưng bị mắng mà sững hết cả người, anh vừa nức nở vừa nói: "Ban nãy em bảo anh muốn khóc thì cứ khóc đi cơ mà." 
Lục Văn lập tức dịu giọng: "Anh làm em muốn khóc theo." 
"Em khóc gì chứ..." 
Lục Văn hít hít mũi: "...Cuối cùng thì em cũng gột sạch được nỗi ám ảnh mà bộ phim kinh dị não tàn mang lại." 
Đuôi mắt đỏ ửng khẽ cong cong, Cù Yến 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-vien-lan-san/1731864/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.