Cù Yến Đình nhấc tay khỏi mặt bàn, ống tay áo bám bụi, anh nâng cánh tay lên phủi nhẹ, làm cả bàn tay bẩn theo. Lấy cớ phủi bụi, anh giả vờ như không nghe thấy câu hỏi của Lục Văn. 
Tuy thần kinh của Lục Văn thô hơn cả cột đá trong Cố Cung, nhưng hắn vẫn nhận ra Cù Yến Đình đang lảng tránh. Hắn không hỏi tiếp nữa, mà bước vào dưới giàn nho, chìa một gói khăn ướt mềm mại. 
Cù Yến Đình nhận lấy, rút một tờ lau hai tay. Lục Văn ngồi xuống một cái ghế khác, eo lửng lơ, vai tựa lưng ghế, tư thế ngồi xải lải uể oải. 
Ghế cứng không thoải mái, Cù Yến Đình bảo: “Còn một cảnh nữa đấy, đi nghỉ tí đi.” 
Lục Văn đáp: “Đang nghỉ thây.” 
Thực ra cơ thể mỏi mệt chẳng đáng gì, chủ yếu là trống rỗng trong lòng, thỉnh thoảng Lục Văn lại sờ mặt, tuy đã quay xong nhưng vẫn cảm giác như có lệ nóng hoen mi. 
Cù Yến Đình hiểu rõ tình huống này, khi diễn viên nhập vai trọn vẹn thì cảm xúc sẽ lên xuống thất thường, diễn xong cần thời gian để rút ra, mức độ mỗi người một khác. 
Lúc anh học ở khoa đạo diễn đã từng được học cách tương tác giữa đạo diễn với diễn viên. Trên một khía cạnh nào đó thì đạo diễn giống như bác sĩ tâm lý của diễn viên, trước trong và sau khi quay phim, phải luôn sẵn sàng điều chỉnh và can thiệp vào trạng thái của diễn viên bất cứ lúc nào. 
Cù Yến Đình không biết Lục Văn có muốn dốc bầu tâm sự hay không, anh đưa ra một câu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-vien-lan-san/1731773/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.