Cù Yến Đình không biết trả lời thế nào, môi cứ mấp ma mấp máy, tay thì siết năm tờ giấy mỏng manh tạo thành tiếng sột soạt, càng làm bật lên không khí yên ắng. 
Thực ra anh chẳng hề tức giận tí nào, phản ứng lúc đó không phải nhắm vào Lục Văn, mà vì bản thân anh không kìm chế được cảm xúc thôi. Còn nguyên nhân thì anh không thể nói với người ngoài được. 
Nhìn Cù Yến Đình ngậm miệng lặng thinh, Lục Văn bèn giải thích: “Tối qua em chỉ nghĩ đến chuyện đối diễn nên không suy xét cẩn thận, đạo diễn Nhâm vẫy tay với em mà em cũng không chú ý, chẳng biết xảy ra chuyện gì, cứ đi thẳng đến chỗ anh.” 
Cù Yến Đình nghe cả một tràng, chẳng biết đáp sao cho ổn, bèn “Ừ” ngắn gọn. 
Lục Văn nói: “Em không cố ý đâu.” Dứt lời hắn ngẫm nghĩ rồi sửa: “Ờm, nếu đã làm rồi thì phải là cố ý mới đúng. Nhưng em… Nói thế nào nhỉ, không phải em muốn khiến anh khó chịu đâu, thật đấy, không lừa anh, dẫu sao….” 
Cù Yến Đình: “Dẫu sao cái gì?” 
Lục Văn: “Dẫu sao đầu óc của em cũng chẳng lừa được ai.” 
Cù Yến Đình mấp máy miệng, răng cửa cắn môi dưới, cắn ngày càng mạnh, nếu không khóe miệng anh sẽ vểnh lên mất. 
“Đạo diễn Nhâm đã phê bình em rồi, sau này em sẽ chú ý chừng mực.” Nhằm thể hiện thành ý, Lục Văn lôi cả Nhâm Thụ vào: “Thực ra tối qua em đã định gõ cửa nhưng hình như anh nghỉ ngơi mất rồi.” 
Cù Yến Đình hỏi: “Thế nên hôm nay cậu mới bấm chuông như 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-vien-lan-san/1731771/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.