🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Lục Văn đi dạo thêm vòng nữa để tránh cá lọt lưới quên chào ai đó.

Lúc hắn vẫn còn là một bé trai mũm mĩm đã được bố mình bế theo tham dự tiệc tùng, mọi người đều tới chơi với hắn, nựng nựng hai má hắn, đó là lần đầu tiên hắn chảy nước dãi để xã giao.

Từ bé tới lớn, hắn đi theo bố chứng kiến biết bao cảnh đời, gặp gỡ biết bao nhân vật máu mặt. Nhờ ánh sáng của ông già nhà hắn mà những trường hợp ấy hắn chả cần quan tâm gì sất, chỉ cần đứng đó nhận tất cả lời khen và tâng bốc bất kể thật lòng hay giả tạo là đủ rồi.

Giờ lang thang một mình, hắn phải mời rượu khắp nơi và phải cười đến nỗi cơ mặt mỏi nhừ. Nhưng mệt thì mệt hắn vẫn đối đáp điêu luyện.

Lục Văn chọn cái bàn trong xó xỉnh không người có bình phong che khuất một nửa, bắt chéo chân thảnh thơi ngồi nghỉ trên ghế da.

Tôn Tiểu Kiếm như con cún hoang đánh hơi thấy mùi bèn chạy tới đây, niềm hạnh phúc của một thẳng nam chưa vơi trên mặt: “Mẹ ơi Tiên Kì xinh dã man, anh chết chìm mất thôi, anh cứ nghĩ mãi đến cô ấy.”

Lục Văn đáp: “Để em hỏi giúp anh xem cô ấy có cần trợ lý không nhé.”

Tôn Tiểu Kiếm vẫn còn tí lương tâm: “Anh đâu phải người trọng sắc khinh bạn, mặc kệ ngoài kia bao la rộng lớn, trước khi cậu hot anh sẽ không rời khỏi cậu.”

Lục Văn lo lắng bảo: “Nhỡ em mãi mãi không bao giờ hot thì có phải phụng dưỡng khi anh về già luôn

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-vien-lan-san/1731758/chuong-7.html

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.