Buổi tối, La Hữu Lễ cùng La Hữu Phú tìm việc ở trấn trên đã trở lại, xem ra hai người ở trấn trên đã tìm được việc, bằng không sẽ không trở lại mới trở về.
Hai người vội vàng rửa mặt rồi ăn cơm thì đã bị La lão gia tử gọi lên nhà chính nói chuyện.
La lão gia tử: "Thế nào rồi"?
"Cha, người không biết đâu. Ta cùng nhị ca tính toán vào cửa hàng trên trấn xem có việc làm hay không, nhưng cửa hàng kia hoặc là cần tay nghề hoặc là cần tiểu nhị. Người ta căn bản là không nhận người như chúng ta. Tìm không được việc nhẹ nhàng đành tìm việc nào cần sức lực. Chính là bốc vác lương thực từ trên xe xuống, từ sáng đến tối, tiền không được bao nhiêu, bả vai này của con liền có cảm giác không phải của chính mình nữa rồi, hai bả vai đều sưng lên".
Tần thị nâng mí mắt nhìn bả vai La Hữu Phú, lập tức đau lòng, dù sao cũng là tiểu nhi tử mà mình yêu thương, nói: "Trở về bảo vợ ngươi dán thuốc cho một chút". Nói tiếp: "Có phát tiền công không"?
"Phát tiền cái gì chứ, nói là ba ngày phát một lần. Lại nói cũng chả được đáng bao nhiêu". La Hữu Phú nâng bả vai đang đau đến nhe răng nhếch miệng nói.
"Tụi bây làm cho tốt vào, thừa dịp trời không mưa không có cách nào gieo mạ, hiện tại không vội lắm".
"Cha, nương, việc này ngày thường không có, chính là khoảng thời gian này vừa mới thu giao lương thực, người bốc vác không đủ, cho nên mới tìm người làm công nhật. Chính là mỗi ngày làm việc dựa thì ba ngày trả tiền công một lần". La Hữu Lễ trả lời. Vốn đang muốn nói khiêng mỗi túi được bao nhiêu tiền, một ngày có thể được bao nhiêu tiền, bất quá lời đã đến bên miệng thì không nói nữa.
"Haizzz, cha à, con nói nay ở trấn trên công bố kết quả thi tú tài, vậy Văn Danh đỗ tú tài nhà chúng ta có bãi rượu không. Có đồ ăn ngon ha không, vừa rồi đồ ăn ở trong nồi không khác gì mọi ngày, con chưa ăn no".
"Lão tam nói cái gì đấy, không ăn no liền bị đói". La lão gia tử nghe La Hữu Phú nói liền sinh khí, lại không muốn mắng lão tam, lại nói: "Văn Danh lần này không có phát huy tốt, để thi lại, chuyện này lần sau không được nhắc lại nữa".
"Sao không được nói lại, sao lại không đỗ chứ, lần trước không phải nói chắc chắn.." La Hữu Phú thấy La lão gia tử nói như vậy, nhất thời cực kì kinh ngạc. Một ngày ở trấn trên này một mực khẳng định Văn Danh đỗ tú tài sẽ bãi rượu, kết quả thân thúc thúc không ở nhà, tạm thời không thể khoe khoang mặt mũi, tiệc rượu còn chưa kịp ăn, thật đáng tiếc. Cả ngày chỉ nghĩ đến tiệc rược, còn thúc giục nhị ca nhanh về nhà, kết quả nói Văn Danh không có đỗ, La Hữu Phú nhất thời không tiếp thu được, bắt đầu gào to lên, chính là chưa có nói xong liền bị La lão gia tử ngăn lại.
La lão gia tử biết chỉ có lão nhị là không phải lo, "Cháu mày không đỗ, tao nói mày cũng không hiểu được, việc này lần sau không được nhắc lại nữa". Nói xong liền đem gối đầu trên kháng ném qua.
Nhìn La lão gia tử lúc này tức giận thật rồi, La Hữu Phú cũng không dám lên tiếng nữa.
La Nhiễm thấy cái gối đầu của La lão gia tử, thầm nghĩ lúc này tuy tam thúc La Hữu Phú không đáng tin, nhưng việc này cũng không trách tam thúc. La Hữu Phú đây là đâm phải họng giáo, bất quá La lão gia tử nói lần sau không được nhắc lại, cũng là nhắc nhở từng ngưởi ở La gia, chính là vì mặt mũi của La Văn Danh.
Dưới sự trấn áp mạnh mẽ của lão gia tử, không ai dám hỏi lại rõ ràng chuyện La Văn Danh không đỗ nữa. Ngày vẫn tiếp tục trôi quam gần đây La gia có việc vui thì ra là việc hôn nhân đại sự của Văn Danh.
La Văn Danh đính ước vốn là chất nữ nhà mẹ đẻ của Triệu thị, vốn Tần thị còn có chút không hài lòng, nhưng mà lần này La Văn Danh không có trúng tú tài thì với việc không quá vừa lòng chuyện của cháu dâu liền mở một con mắt nhắm một con mắt đồng ý, hơn nữa Tần thị cũng biết việc này La lão gia tử đã đồng ý chuyện này, chính mình cũng không có biện pháp thay đổi.
Hai người đã muốn đính hôn, hôn sự định vào tháng sau, dù sao La Văn Danh hiện tại cũng không nhỏ, mười bảy mười tám rồi, trong thôn tiểu tử mười bảy mười tám trên cơ bản đều đã kết hôn rồi, tiểu hài tử đều biết đi rồi.
Triệu Lệ Vân cũng chính là biểu muội của La Văn Danh, hiện tại vị hôn thê của La Văn Danh vốn nghĩ chính mình có thể làm nương tử của tú tài, còn nâng mặt lên với các cô nương trong thôn. Chính là không nghĩ tới đầy cõi lòng kỳ vọng, biểu ca nhưng không có đỗ tú tài. Vốn muốn bảo cha mẹ thúc đẩy nhanh chuyện hôn sự, chính là nương nói Văn Danh đọc sách rất sáng dạ, về sau sẽ thi đỗ. Hiện tại kết thân, La Văn Danh liền càng cảm động và nhớ thương mình, về sau đỗ cũng không quên mình tốt. Tự mình đã biết là kẻ ăn bám vợ. Nghĩ muốn về sau hoan hỉ vui vừng chuyện hôn sự, còn nói chính mình không màng thứ gì của La Văn Danh, chính là hi vọng về sau La Văn Danh có tiền đồ. Tưởng tượng đến cuộc sống tiểu vợ chồng với biểu ca ở trấn trên, gương mặt Triệu Lệ Vân liền lộ vẻ ngượng ngùng. Từ sau khi đính hôn, Triệu Lệ Vân cũng ảo tưởng không ít, hai người cầm sắt hòa hợp, La Văn Danh trúng cử làm quan, chính mình làm quan phu nhân, nhìn người khác hâm mộ mình không thôi.
Lúa mạch cùng lúa nước đã thu hoạch được một thời gian, nhưng mà hôm nay vẫn không có mưa. Người ta vốn chờ trời mưa nhưng hiện tại cũng chờ không kịp nữa đều gánh nước lên để gieo. Hiện tại La gia đã xong việc đính hôn của La Văn Danh mà bắt đầu khua chiêng gõ trống gánh nước gieo mạ, ngay cả La Hữu Lễ và La Hữu Phú đang khuân vác ở trấn trên thỉnh thoảng cũng về.
Sau khi gieo mạ, La lão gia tử đều ra ruộng thăm đồng, nhìn xem có nẩy mầm hay không. La gia lần này gieo trồng hơn mười mẫu ruộng gồm có cây ngô, đậu nành, đậu phộng, cũng may thời điểm gieo trồng mọi người đều tưới nước, hạt giống về cơ bản đều nảy mầm. La lão gia tử tạm thời bớt lo lắng.
Khoảng thời gian này La Nhiễm cũng biết vì sao La lão gia tử vẫn lo lắng chuyện không mưa nhất. Nói thật, La Nhiễm lúc đó cảm giác được không có chuyện gì quá nghiêm trọng. Hiện tại thời điểm khô hạn, có máy bơm nước chống hạn, cũng có mưa nhân tạo cũng sẽ không đến nỗi. Bất quá trải qua vài ngày gánh nước gieo mạ, hiện tại La Nhiễm mới sâu sắc cảm nhận được cái gì gọi là dựa vào trời để ăn cơm.
Hiện tại vẫn không mưa, cho dù có gánh nước từ trong sông để tưới nhưng nước sông cũng có hạn. Tuy rằng hiện tại mực nước tạm thời không có giảm xuống nhiều lắm, nhưng mà nếu trời vẫn không mưa, nước trong sông kia có thể kiên trì được bao lâu mới là vấn đề.
Hiện tại La gia đã gieo mạ xong. Ngay sau đó chính là việc chuẩn bị cho hôn lễ của La Văn Danh, đây là đại sự của La gia. Đầu tiên, lấy địa vị của La Văn Danh mà nói, La Văn Danh là cháu đích tôn, trong mắt La lão gia tử thì đây là đời thứ ba ưu tú nhất, không có ai khác; còn nữa, La Văn Danh trước mắt vẫn là người đọc sách duy nhất của La gia, về sau muốn thi tú tài. Cho nên, nói cho cùng thì chuyện hôn nhân của La Văn Danh đều được mọi người coi trọng. Ngay cả Tần thị cũng xuất ra nhiều thứ tốt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]