Lúc La Nhiễm cùng La Văn Tuyên về đến nơi, nhà ông bà ngoại đang ở nhà giữa cùng La lão gia tử và Tần thị nói chuyện. Trên bàn bày một ít điểm tâm cùng trái cây, hiển nhiên là thời điểm mà bà ngoại đem đến.
"Lão tẩu tử, xem chừng thân thể kiện khang sắc mặt hồng nhuận, chính là nữ nhi cùng mấy ngoại tôn ngoại tôn nữ này của ta không có phúc, trông gầy gò, thật đáng thương. Nếu không biết lão tẩu tử là người hiền lành, thật đúng là cho rằng bà bà ngược đãi con dâu, tôn tử, tôn nữ đấy". Trịnh Tôn thị cười nói ha hả.
"Bà đừng.." Tần thị nghe Trịnh Tôn thị nói như vậy, cảm thấy trên mặt luống cuống đỏ bừng, lập tức lớn tiếng phản bác.
Không đợi Tần thị nói xong, Trịnh Tôn thị lại ngay lập tức lớn tiếng nói: "Xem ra vẫn là nữ nhi của ta không hăng hái, không yêu thương bản thân, thân gia nên giúp đỡ đốc thúc. Nếu lần sau nữ nhi của ta còn không nghe lời, không ăn ngon, không yêu bản thân, không cần thân gia phạt mắng, ta cũng cầm chổi đánh nó".
"Thân gia nhưng cũng đừng để ý, nữ nhi lúc ở nhà cũng là chúng tôi quá nuông chiều, được nuôi dưỡng đến châu tròn ngọc sáng, mỗi ngày ồn ào là phải ăn uống điều độ. Không nghĩ tới mười mấy năm này càng ngày càng gầy, làm cho ruột gan tôi đau đớn. Còn có mấy ngoại tôn ngoại tôn nữ của ta cũng giống nữ nhi, đều là gầy như que củi. Haizzzz.. Cũng lớn rồi, sao hài tử này còn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-vien-la-nhiem/1101279/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.