Xe ngừng lại, là một tiểu khu rất đẹp, có hồ có núi, Y Trạm quan sát qua.
Ở đây có khoảng mười ngôi biệt thự, mỗi căn chắc cũng trên nghìn met vuông, lấy đơn vị tỷ để nói về giá, mà ở đây không phải chỉ có tiền liền có thể mua được.
Trong tiểu khu, mỗi một kiến trúc đều do những kiến trúc sư nổi tiếng vẽ lên, không câu nệ về thời gian không gian, kiến trúc cùng phong cảnh tự nhiên vô cùng hài hoà, có cảm giác lâm viên cổ điển.
Nhưng Y Trạm biết ở đây từng nơi đều tấc đất tấc vàng, cảm giác như "Tuy do người làm, nhưng tựa chốn Bồng Lai", đều do vàng thật bạc thật đập thành.
Yếm nghe được tiếng xe, chạy đến cửa nhìn, sau đó chân mập mạp lại chạy trở về "Mẹ, Cung chủ, cung chủ tới".
Triệu Văn Nguyên kéo con trai lại, vừa ngẩng đầu lên liền thấy hai người vào.
Y Trạm là bị túm tới, để giảm bớt lúng túng liền chủ động chào hỏi: "Xin chào Tạ phu nhân."
Đập vào mắt là căn phòng bày rất nhiều tranh chữ cùng đồ sứ, mang phong cách Trung Quốc, nếu những đồ kia đều là đồ chuẩn thì giá trị vô cùng cao.
"Không cần gọi tôi là phu nhân, cứ gọi tôi là Văn Nguyên, tôi có xem phim cô đóng, tôi rất thích vai diễn Diệp cung chủ, cô còn khuyên được Yếm chịu đi nhà trẻ. Cảm ơn cô nhiều."
Dừng lại, Triệu Văn Nguyên trách cứ nhìn Triệu Tư Niên: "Tôi đã nói với em trai rất lâu rồi, ngược lại cậu ta không gấp không chậm, hôm nay mới mời cô tới."
Hai tay Y Trạm tạo thành chữ thập: "Chị thật quá khách khí rồi."
Triệu Tư Niên ôm lấy Yếm, anh không phát biểu ý kiến, chị của anh lớn hơn Y Trạm gần hai chục tuổi, gọi chị không biết ai thấy mệt đây...
Anh nghĩ nghĩ rồi lại hỏi: "Gần đây anh ba không ở đây sao?"
"Khoảng thời gian này cậu ấy ở trong biệt thự lưng chừng núi, cùng cha mẹ, ngẫu nhiên cũng có lúc tới đây."
Hơn mười năm trước, Triệu Văn Nguyên gả vào Tạ gia, hai vợ chồng kết hôn nhiều năm mới được một đứa nhỏ là Yếm, vì thế cả nhà đều rất yêu chiều Yếm.
Tạ gia có ba anh em, anh cả và anh hai chỉ cách hai tuổi, anh thứ ba là Tạ Địch Phi nhỏ hơn anh cả gần mười bảy tuổi.
Tạ cha lớn tuổi có con, Tạ Địch Phi là được yêu chiều từ nhỏ mà lớn lên, ngũ quan như họa, người gặp người thích, nên trở thành công chúa của cả nhà.
Khi còn bé Tạ Địch Phi vừa khóc, Tạ cha sẽ không hỏi trước liền mắng cho hai anh trai một trận, lại đau lòng hỏi con trai thứ ba nguyên nhân làm sao mà khóc...
Nghiêm khắc với anh cả anh hai, con trai nhỏ nhất biến thành một kiểu khác... họa phong... Làm Tạ cha tức giận mà lại lo lắng.
Hai anh trai của Tạ Địch Phi cũng rất chiều em trai, liền mong chờ em trai nói muốn gì đó, để mang về dỗ em trai vui vẻ.
Nhưng Tạ Địch Phi từ nhỏ cái gì cũng có, ít khi mà muốn có cái gì.
Tạ gia có ba người con trai. Người anh cả tòng quân, hiện giờ đã trên năm mươi, quân hàm không thấp. Anh hai theo chính trị nhiều năm cũng có chút địa vị..., còn Tạ Địch Phi mười năm trước thừa kế công ty, thành thương nhân.
Ban đầu Tạ Địch Phi có thiên phú với những con số, đã từng mộng tưởng trở thành một nhà vật lí hoặc nhà số học, đồng thời thẳng về hướng này để phát triển.
Cho đến khi lão đại dứt khoát tòng quân, lão nhị lựa chọn ngao du khắp nơi, thân là con trai còn lại, anh không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể tiếp nhận công ty Tạ gia, rồi nghiêm túc kinh doanh.
Đó là cuộc sống...
Sự thực chứng minh, Tạ Địch Phi mẫn cảm với con số, cũng có thiên phú làm ăn, dùng mười năm để đưa công ty phát triển huy hoàng.
Triệu Văn Nguyên là chị dâu của Tạ Địch Phi, vợ của anh hai, xuất thân thư hương, trước đó cả nhà ở trên lưng chừng núi, bởi vì cách thành thị một khoảng, đứa nhỏ phải đi học, không thuận tiện nên mới chuyển về đây.
Ở tiểu khu này Tạ Địch Phi có hai căn, vừa hay song song với nhau, một cái nhà thì anh ở, một cái để cho chị và cháu ở.
Khi anh có thời gian rảnh, cũng đi qua chơi một chút, nhưng hôm nay chưa tới.
Thái độ Triệu Văn Nguyên hiền hoà, phim Y Trạm đóng cô đều xem, là fan của Y Trạm, lúc này nhìn thấy chân thật ở bên ngoài lại càng thích.
Yếm thích theo mẹ, cũng vây quanh Y Trạm, một hồi gọi "cung chủ", một hồi gọi chị ơi...
Ba người hoà thuận vui vẻ, Triệu Tư Niên như người ngoài cuộc.
Thẳng đến tám giờ tối, Y Trạm ăn no hoa quả, rốt cuộc Triệu Văn Nguyên không giữ Y Trạm nữa, Yếm lay lay tay Y Trạm, lưu luyến không rời: "Chị chị, có thời gian chị nhất định phải đến chơi với em thường xuyên nha."
Y Trạm cười đồng ý, xoa xoa đầu tiểu gia hoả.
Triệu Văn Nguyên nhìn hai người, em trai cô là người cứng ngắc, lần này chẳng nhẽ chịu làm tài xế, cho dù đây là âm mưu của cô.
Hai người trai tài gái sắc rất xứng đôi, tuy răng chênh lệch tới mười hai tuổi, dù Triệu Tư Niên có trâu già gặm cỏ non cũng không sao.
Thực sự cô có hảo cảm với cô gái Y Trạm này.
Trong lòng Triệu Văn Nguyên đầy tính toán.
--- ---
Điện thoại vang lên âm báo tin nhắn, Tạ Địch Phi cúi đầu, cứ như vậy, anh không chú ý tới người ngồi trên xe vừa đi sát qua.
Đèn trong tiểu khu rất sáng, Y Trạm nhìn người trong xe kia, vì cúi đầu nên chỉ thấy gò má nhưng rất quen mắt.
Cô thoáng kinh ngạc, đó chẳng phải là người bạn ngoại quốc cô từng gặp và nói chuyện, sao anh ấy lại ở đây?
Cho đến khi xe đã đi qua, anh cũng chưa ngẩng đầu lên.
Y Trạm thu hồi nghi hoặc, có lẽ chỉ là bên ngoài giống nhau thôi, chứ làm sao có thể trùng hợp như vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]