Ngót nghét đã qua 7 tháng 14 ngày…
Một hôm tình cờ tôi nghe cuộc nói chuyện của Dĩ Linh và dượng
“Con gái lớn rồi, không lo tính hôn nhân đại sự là không ổn!”
“Ý cha là sao? Anh ấy đến giờ chưa tỉnh lại, chẳng lẽ tổ chức đám cưới mà vắng mặt chú rể?”
“Haizzz… bởi vậy cha mới lo lắng. Dù sao thì hôn ước này cũng chỉ làlời nói suông. Vì sao phải phí tuổi thanh xuân? Cha thấy nó không chừngsẽ không bao giờ tỉnh lại, bây giờ con có lấy người khác thì Liêu phủcũng không ý kiến gì đâu. Nhà đó chỉ còn mỗi bà Liêu, bà ấy sẽ không gây khó dễ. Về dư luận thì cũng sẽ thông cảm, không thể bất công đến độ épcon phải thủ tiết vì một cái hôn ước vớ vấn”
“Nhưng cha à… con không muốn cưới người khác… con thích Thần Phong…”
“Dù là vậy thì con cũng phải nghĩ cho cha, cho gia đình chứ. Anh convốn tính nết long bong, cha mất hết hy vọng nó chịu ngoan ngoãn cưới vợsinh con rồi. Tuổi của cha cũng gần đất xa trời, trước khi chết cha muốn thấy hai đứa yên bề gia thất. Con tính gì thì tính, cha sẽ xem có mốinào được, thân phận công chúa như con không sợ không lấy được một chàngtrai tốt!”
Tôi nép vào góc tường chờ khi dượng đi rồi mới bước ra nhìn Dĩ Linh
-Nữ Hoàng!
-Hình như dượng không vui lắm…
-Uhm… không hiểu sao gần đây ông ấy cứ bị ám ảnh bởi chuyện cưới xin. Haizzz… Cứ tưởng đã có Dĩ Thuật làm bia đỡ đạn, hóa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-vien-da-nang/2883022/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.