Tôi mở mắt dậy trong tình trạng vẫn còn một nửa mê man. Bộ rèm giường màu hồng bồng bềnh và rực rỡ. Thứ màu sắc đó làm tôi thấy thân quen vàdễ chịu. Tôi rên rỉ cử động cái đầu. Sao hôm nay trời nóng thế nhỉ? Tóctôi rũ rượi xõa dài trên tấm chiếu. Là chiếu sao? Tôi mở to mắt nhìn.Nào giờ đã quen nằm giường đệm, cảm giác này rất lạ. Đó là một chiếcchiếu đan bằng vỏ cây, loại cây gì thì tôi không rõ. Những sợi thực vậtthẳng đều xếp vào nhau rất khéo. Trên chiếu vẽ nhiều hoa văn hình mặttrời vàng sáng. Tất cả đều là mặt trời. Tôi bắt đầu chú ý nhìn xungquanh. Hình như có ai đó ở gần. Mắt tôi điều chỉnh lại để nhìn cho rõ.Có 2-3 cái đầu đang chụm lại bên trên. Tiếng nói chuyện khe khẽ nhưngvẫn gây ồn ào. Họ nói cái gì đó mà tôi không hiểu được. Tôi mở to mắtnhìn. Có 3 người phụ nữ đang cúi xuống nhìn tôi. Họ trông giống nhau vìai cũng che mặt bằng thứ vải the màu cam tươi.
-Á!
Tôi bật người dậy làm 3 bà giật mình. Tôi lo lắng nhìn họ và lùi vàosâu trên giường. Một trong ba bà đưa tay ra, ý muốn trấn an và nói:
-@#$%^&*+~{:?
Tôi tròn mắt nhìn. Thế là bà này quay sang nói với người bên cạnh:
-^%$#@-|^
Rồi người kia khẽ cúi đầu, điệu đà nắm váy chào rồi đi ra khỏi phòng. Lúc này tôi mới để ý nhìn quanh. Căn phòng tôi nằm rộng rãi với trầnhình vòm và cao chót vót. Tất cả quét voi trắng và nhiều phù điêu. Cómột khung cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-vien-da-nang/2882999/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.