Lại một ngày dài nữa kết thúc, tôi và anh hai cùng nhau trở về nhàtrong sự im lặng. Anh chỉ nhìn thẳng đường đi phía trước không nói mộtlời còn tôi thì hờ hững quay mặt về phía cửa kính quan sát hàng cây bênđường. Không có gì khác thường xảy ra cho đến khi tôi phát hiện chiếc xe của chúng tôi vừa chạy qua cổng nhà. Tôi giật mình la lên
-Á! Chạy hút rồi!
Lúc đó Ngạn Luật cũng giật mình và đột ngột đạp mạnh thắng xe. Hậu quả là tôi mất thăng bằng ngã nghiêng rồi đập đầu vô cửa kính
-Auuu!
Phải mất hai giây anh trai tôi mới tỉnh ra và nhận thức được vấn đề. Anh hốt hoảng quay sang hỏi tôi
-Sao Ly! Em sao rồi? Có bị gì không?
Tôi giận dỗi nói
-Không! Xém bị chấn thương sọ não thôi!
Đôi mắt đen của anh dịu lại. Lúc đó tôi mới nhận ra những quầng thâmchằn chịt ở mi dưới, có lẽ vì nhiều ngày không nhìn kĩ gương mặt anh nên tôi không biết là Ngạn Luật đang bị mất ngủ. Tôi vội vã nhìn đi chỗkhác ngay, tránh ánh mắt của anh
-Ơ… Anh không cho xe lui lại à?
-À…ừ… anh sẽ quay đầu xe… Xin lỗi em, anh đang mãi nghĩ ngợi nên…
Tôi rất muốn hỏi xem anh lo nghĩ chuyện gì nhưng lại thôi. Hỏi nhưthế trong lúc này quả không phù hợp. Sau khi xe đã đỗ vào trong sân nhàanh hai mới đưa cho tôi một cái bọc trắng và bảo
-Của em đấy, kem hương bạc hà!
Tôi trồ mắt nhìn anh
-Hở? Kem… kem cho em à?
Anh khẽ cười và gật đầu. Một chút bối rối tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-vien-da-nang/141519/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.