Ngày thứ hai mặt trời mọc sớm, nắng sáng dịu dàng xuyên qua cửa sổ, lưu lại trong phòng chút quang ảnh, Cốc Vũ chợt nghe tiếng cửa nha vang. Nàng biết, cha cùng Nhị bá muốn đi ra sau núi, như lời nói tối hôm qua, mang theo hai cơm nắm làm lương khô, có lẽ sẽ về trễ.
Nàng buông lỏng tinh thần, ngủ tiếp.
Mãi đến khi Tiểu Mãn mặc xong quần áo, nàng mới lại tỉnh lại, lăn qua lăn lại rồi cũng rời giường mặc áo khoác.
Tiểu Mãn có chút đau lòng nhìn Cốc Vũ, "Nhìn ngươi kìa, mắt không mở ra được, ngủ thêm một chút nữa đi."
Cốc Vũ lắc đầu, "Giang bá mẫu nói, khoảng hai ngày là nở ra gà con, ta muốn đem gà con về nuôi." Nhị bá mẫu đưa tới trứng gà lại kêu nàng ở bên kia phụ, vừa vặn ngày ấy đưa cho Giang thị.
Tỷ muội hai người rất ăn ý, Cốc Vũ chủ động gánh vác phần lớn chuyện trong nhà, dành thời gian cho Tiểu Mãn thêu hoa bán, Vương thị thỉnh thoảng cũng thêu, chỉ là bụng lớn dần, hơn nữa lúc gần đây bôn ba và bị khinh bỉ, cần phải dưỡng mới được.
Về phần nấu nước hay việc nặng, đều do Lí Đắc Tuyền làm, Kinh Trập tan học cũng giúp một tay, Trần Giang Sinh càng qua lại nhiều hơn, không cần Cốc Vũ lo lắng.
Như thường lệ, Cốc Vũ cắt cải củ rửa rau xong xuôi, kêu lên: "Tỷ, có thể nấu đồ ăn!”
Mỗi ngày đều ăn canh suông, cái trứng gà cũng không có, Cốc Vũ có chút lo lắng thân mình nương của nàng, những không có cách nào, "Tỷ, mỗi ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-vien-coc-huong/178476/quyen-1-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.