Xe ngựa vừa ngừng, Cốc Vũ và Hạ Xuyên đi xuống, gân cốt rã rời, đã bị nhóm người vây quanh, vô cùng náo nhiệt tiếng cười một chuỗi tiếp theo một chuỗi. Nàng cẩn thận nhìn mới phát hiện đều là những gương mặt quen thuộc: cả nhà Đại Lâm, Tiểu Mãn, huynh đệ Lí Đắc Giang, cả nhà Trần Vĩnh Ngọc, náo nhiệt chào hỏi.
Lúc Hạ Xuyên rời đi vẫn còn là đứa bé, hiện tại đã được mấy tuổi, biết chuyện không it. Cốc Vũ nói là ai, hắn liền ngoan ngoãn kêu, làm cho người ta ngạc nhiên là hắn thế nhưng cũng nhận ra năm sáu phần.
Một đứa bé y y nha nha chạy tới, trong tay còn cầm một congấu bông, là Tiểu Đào, mặc váy màu phấn, nhìn rất đáng yêu. Đi còn chưa vững, đã nhào tới Hạ Xuyên, ngọt ngào êm ái kêu lên, "Cậu, cậu —— "
Trên đường trở về trấn Lâm Giang, Hạ Xuyên còn tự an ủi mình nói nếu Tiểu Đào không nhận ra mình thì cả ngày ở trước mặt nàng cho đến khi nàng nhận ra hắn mới được, còn lo lắng hỏi Cốc Vũ, "Tỷ tỷ, ngươi nói nếu nàng khóc thì phải làm sao bây giờ?"
Cốc Vũ đâu biết làm sao, đành phải an ủi hắn: "Tiểu Đào sẽ không như vậy đâu. Trẻ con biết ai thương nàng."
Bây giờ Tiểu Đào lại thân với Hạ Xuyên như vậy, Hạ Xuyên vui mừng quá đỗi, ở trong túi móc móc, lại móc không được gì, cuối cùng đem khoá vàng trên cổ mình đeo lên người Tiểu Đào. Người chung quanh giễu cợt một hồi, Đại Lâm nói quà quý trọng quá, Tiểu Mãn lại không khách sáo.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-vien-coc-huong/1577579/quyen-3-chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.