Đợi chân tướng nghe rõ ràng, đã là chuyện nửa tháng sau đó. Đoàn Vô Vi đối với việc này, vẫn có chút năng lực. Trước kia hắn quen thuộc An Cẩm Hoa, mua chuộc gã sai vặt mưu tính đường tương lai cho mình, nhưng biến hóa quá nhanh, cũng may người còn dùng được. Gã sai vặt đó vốn là bạn cố tri của Đoàn Vô Vi, hơn nữa chuyện hỏi thăm cũng không có gì đáng ngại, huống hồ hắn không thể bỏ qua được bạc, tức thời đi tìm người dàn xếp chỗ ở cho Hoa Ti Nhu, rủ đi uống rượu là có thể biết được bảy tám phần. Đoàn Vô Vi nghe rõ ràng xong cũng đổ một ngụm khí lạnh. Nghĩ tới lúc trước mình và Hoa Ti Nhu chỉ tốt ở bề ngoài, biện hộ không cho là tình cảm, nhưng nói không tựa hồ lại có một chút, hiện tại quay đầu thấy như đã qua thật lâu. Lúc này kinh hãi không vì thương tiếc một người, mà là vì lợi ích trước mắt, hắn cảm thấy không thể để Vân Cẩm Các có chuyện. Hoa Ti Nhu vào An Cư, nói không chừng một ngày nào đó lại làm ra chuyện để bên này trở tay không kịp, hoặc cho người ta có cơ hội lợi dụng áp chế, đoạn hoa Hoa gia có liên hệ rất lớn với Vân Cẩm Các, vạn nhất bị động tay động chân hoặc An Cư nhân cơ hội áp chế, sao Hoa Thị có thể bỏ được nữ nhi của mình, dù nói là không nhận nhau... Tức thời hắn vội vàng nhắm thẳng hướng thành bắc chạy, trùng hợp An Cẩm Hiên ở đó, ngay giữa sân của Hoa Thị, đóng cửa lại tức thời đem sự việc này nói, "... Tề Thị tự mình tới đón, nghe nói lúc đi vào rất vui mừng." Nói cách khác, đi vào đã mấy ngày, có việc gì còn chưa biết. Trong lòng Hoa Thị lộp bộp, vẻ mặt mây đen mù sương dự cảm không yên, Thiên Nhi trong lòng tựa hồ cũng bị ảnh hưởng, bắt đầu khóc lớn. Hoa Kế Chi ở trong phòng bất an thong thả bước, đi tới đi lui đột nhiên quay đầu hỏi Cốc Vũ "Cốc Vũ ngươi cảm thấy việc này có gì không đúng sao?" Cốc Vũ đang suy nghĩ, đột nhiên bị điểm tên, nơi nào phản ứng được, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái, sao Hoa bá phụ chỉ hỏi mình. "Bá phụ, vì sao Tề Thị phải đối với nàng thân thiết như vậy, chuyện khác ta không dám nói, chỉ cảm thấy khác thường. Một là Tề Thị quả nhiên là người lương thiện, biết phu quân ở bên ngoài dưỡng ngoại thất, còn có thể như rộng lượng ra mặt thỉnh mời. Hai là nàng ra bộ dáng để chiếm sự đồng tình áy náy của phu quân. Ba là là muốn đưa người vào tự mình bài bố, bên ngoài thì nói muốn một nhà hòa thuận vui vẻ, nhưng thoạt nhìn tựa hồ không có khả năng. Đứng ở lập trường của nàng, nếu phẫn nộ khóc gào cũng không đến mức làm người ta sinh nghi, hoặc là An Cẩm Hoa phải muốn đón người vào nhưng không ra mặt. Dù sao đương gia chủ mẫu ra mặt tiếp ngoại thất, tựa hồ… không quá thích hợp." Sao Hoa Kế Chi không nghĩ như vậy, "Ta nghĩ sẽ không thể đơn giản như vậy. An Cư đón người vào có ý đồ gì đây? Đoán được chúng ta sẽ tìm nàng trở về sao?" Cốc Vũ suy nghĩ mãi trong đầu. Cảnh tượng này, sự việc này nghĩ sao đều cảm thấy quen thuộc? Thật vất vả nhớ lại, lúc trước mình xem Hồng Lâu Mộng, không phải Vương Hi Phượng cũng tiếp Vưu nhị tỷ vào cửa như vậy? Chuyện sau khi vào cửa còn cần nhiều lời sao? Hoa Ti Nhu vào cửa An Cư, công sức Hoa Thị uốn nắn nàng toàn bộ đều đã uổng phí, nàng có thể bảo trụ mạng sống hay không còn chưa biết. Không khỏi lo lắng trùng trùng... Hoa Ti Nhu vào An Cư, rất nhiều vú già ngạc nhiên, ánh mắt nhìn nàng vừa xa cách lại kỳ quái. Chủ tử không phân phó xuống dưới, các nàng giả ngu không phải không được. Vì thế có đôi khi khe khẽ nói nhỏ bị nàng bắt gặp cũng không né tránh, ngược lại ngấm ngầm hại người. Thấy Hoa Ti Nhu lúng ta lúng túng không dám nói gì, người trong phủ càng làm tới, mi cao mắt thấp, hơn nữa Kiều ma ma có chuyện, thấy Hoa Ti Nhu lại càng không kiêng nể gì, nói chuyện càng lúc càng khó nghe. Hoa Ti Nhu lớn như vậy, lần đầu tiên cảm thấy bi ai có khổ không nơi giải bày, giống như là dao nhỏ, mỗi ngày ngày cắt thịt nàng. Nàng không thể nói, cũng không thể quát to. Nghĩ tới ngày xưa tuy nghèo khổ, ít nhất còn có thân nhân bên cạnh. Mình cho rằng sau khi vào cửa Mộc đại ca sẽ coi mình như châu như bảo, ai ngờ căn bản hắn chưa tới qua vài lần. Đã lâu không thấy Thiên Nhi, không biết bây giờ hắn ra sao, còn nhớ người mẹ không có tiền đồ này? Mình lại không thể oán giận Tề Thị, dù sao mình do người ta tiếp về, bình tĩnh xem xét, nàng đối đãi với mình không sai. Lúc này Tề Thị tán gẫu với Kiều ma ma, cười tủm tỉm, nếu biết Hoa Ti Nhu lúc này đang cảm niệm mình, không biết khóe miệng kia càng nhếch lên cao hơn không. Kiều ma ma híp mắt, "Nãi nãi ngươi không biết, lúc đó ta trốn bên gốc cây, nàng còn tưởng mình đi dạo giải sầu. Tiểu Yến Nhi vừa thấy vài người nhà Vương Thiếu Châu đi tới, đã vồi tìm cớ nói với nàng trở về lấy này nọ, có nhãn lực như vậy, không uổng phí lúc trước ngươi đưa nàng đến trước mặt vị kia. Người Vương Thiếu Châu không phải là thiện trà, vừa khéo lúc qua cầu còn đụng phải nàng. Tề Thị đưa miếng mứt hoa quả lên miệng, "Thứ này làm ăn thật ngon, thay đổi nữ đầu bếp?" Đầu bếp nữ do Kiều ma ma tiến cử, có quan hệ họ hang với nàng, dĩ nhiên tâng bốc, "Đúng vậy, có thể làm việc." Tâm tình Tề Thị cực tốt, "Đợi lát nữa truyền nàng đến, thưởng!" Bên người dĩ nhiên có nha đầu đi làm chuyện tốt này không cần đề cập tới. Nếu làm tốt quan hệ với đầu bếp trong viện, về sau mình muốn thêm một ít thức ăn, tự nhiên có mặt mũi. Tề Thị ngẩng đầu hỏi Kiều ma ma, "Rồi sao nữa? Nàng cùng các nàng tranh cãi?" Kiều ma ma thấy Tề Thị cao hứng càng ra sức thêm mắm thêm muối nói: "Nàng chỉ nha một tiếng nào dám đối miệng. Chỉ là một tiếng kia còn bị mấy người nhà Vương Thiếu châu giễu cợt nửa ngày. Một người nói người ta có di nương mệnh, ngươi đụng vào người ta làm người ta bầm tím gia sẽ đau lòng. Một nguơì khác nói phi, trong phủ chúng ta cho tới bây giờ chưa nghe nói có di nương..." Kiều ma ma nắm bắt cổ họng học ngữ điệu của hai người kia, nói tiếp: "Người nhà Vương Thiếu Châu vừa khéo thấy trong nước có một đôi vịt hoang, liền dắt cổ họng kêu, không thấy thiên nga trắng nhưng vịt hoang giả thiên nga trắng thì có một cái, nàng liền che mặt chạy trở về." Tề Thị cười ha ha, nắm lấy tay áo Kiều ma ma, "Này ······ này điêu phụ! Há mồm không tha người." Kiều ma ma cũng cười theo, "Nãi nãi, ngươi nói nàng chịu không nổi như vậy, sẽ không ra phủ chứ? Đến lúc gia trở về chúng ta báo cáo công tác như thế nào? Tuy hiện tại trong mắt hắn chỉ có nãi nãi, dù sao bên kia cũng sinh đứa nhỏ..." "Ma ma, ngươi không thể để ta tốt hơn một chút sao? Trong lòng ta đều biết, ta tốn nhiều công sức đón nàng về, sao có thể để nàng đi ra ngoài như vậy? Về sau dù không ngủ ta cũng sẽ lưu nàng tại bên người, coi bộ dáng thần kinh hoảng hốt của nàng. Về sau gia trở lại ta còn muốn đưa nàng sang bên kia. Nam nhân là như thế, luôn cảm thấy càng lén lút càng hứng thú, đến lúc để gia chán ghét, ngay cả đường sống nàng cũng không còn. Về phần đứa nhỏ kia sẽ là hài tử của ta. Về sau chúng ta có con, đường còn dài đâu. Gia sản An Cư chỉ có thể là của đại phòng chúng ta." Kiều ma ma nghe xong trợn mắt há hốc mồm. Nàng thật không ngờ, Tề Thị nhìn xa như vậy. Nghĩ đến trước kia nàng nàng không nghe lời khuyên của mình, lúc này bởi vì chuyện của Hoa Ti Nhu, không những nàng biết chuyện còn an bày tốt như vậy, nhất thời không biết mình nên vui mừng hay nên xót xa, bất quá tốt xấu gì cũng yên lòng, nàng có thể nắm trong tay, về sau không lo. Tuy là như thế, giọng điệu vẫn đau xót, "Nãi nãi, hiện tại không nghĩ mấy chuyện này, thừa dịp mình có thể sinh thì nên sinh, có tiểu thiếu gia về sau còn có người chống đỡ bên mình, chứ để nàng kia bên gười vẫn là bất ổn, chỉ là..." Nhè nhè chải tóc cho Tề Thị. Tề Thị cũng có chút cảm khái, "Ma ma, ngươi làm sao vậy? Nương nói nữ nhân luôn phải có bước này, cũng may không tính là trễ, ta cũng không khó chịu như vậy, còn chưa đưa người về mà, đợi chút lại nói.... Hồng Nhi lớn lên, ta nhất định phải chọn lựa kỹ càng cho nàng, miễn cho lại chịu khổ." Kiều ma ma nghe Tề Thị nói như vậy, một câu nói nghẹn ở trong lòng, người ở đâu mà dễ chọn như vậy chứ? Cũng may ngày còn dài, cứ chầm chậm chờ xem. Ăn xong mứt hoa quả, Tề Thị dùng trà súc miệng, ngồi ngay ngắn một hồi, "Được, chúng ta đi Lim Lâu đi." Lim Lâu nằm hướng tây bắc phía sau viện, phía trước là hoa viên, còn có một hồ nước không lớn không nhỏ, đá ở Thái Hồ được mang về đây không ít, cây cối âm u bạc phơ. Lúc trước An Cẩm Lâm rất thích Lim Lâu này. Tề Thị tiếp Hoa Ti Nhu về trình diện lão thái thái. Đã sinh con cho An Cư, dĩ nhiên lão thái thái phân phó dàn xếp đàng hoàng, Tề Thị liền đưa nàng vào Lim Lâu, thứ nhất ra vẻ mình hiền lương, thứ hai là làm cho An Cẩm Lâm ngột ngạt, dù sao hắn cũng không thể nói gì. Hoa Ti Nhu ở Lim Lâu không xa nơi ở của vú già. Dù nàng không muốn ra khỏi cửa, mỗi ngày như cũ vẫn phải đi vấn an, mà trên đường luôn có thể "xảo ngộ" gặp một ít người, không tránh khỏi bị chế nhạo lại không thể lên tiếng. Nếu trốn tránh được còn có thể thanh tĩnh một chút. Ở trước mặt Tề Thị người khác không dám làm gì. Lúc trước Kiều ma ma vừa nói cho nàng đến Lim Lâu, ngay từ đầu Tề Thị cảm thấy tiện nghi cho nàng, lúc này xem ra thật là đúng chỗ. Kiều ma ma đỡ Tề Thị, "Bây giờ đi qua? Vạn nhất nàng khóc lóc kể lể, không phải nãi nãi bị làm khó?" Tề Thị ha ha cười, không chút để ý nói: "Ta có gì mà khó xử? Nhiều lắm ta chỉ lấy vài người làm bè, về sau nếu sự việc càng lúc càng nhiều thì không cần bẩm báo với ta. Nếu nàng cáo trạng nhà Vương Thiếu Châu, hơn nữa người chung quanh đều giúp đỡ, ngươi nói gia sẽ tin ai? Chúng ta rõ ràng đối đãi với nàng tốt như vậy, nàng còn chưa thỏa mãn, ngươi nói về sau nàng không nằm trong tay ta. Lâu ngày tất nhiên sẽ mất ân sủng, nói ra ta mới là người bị ủy khuất nhất, nàng muốn trừng trị vú già ta sẽ giúp nàng trừng trị, nàng không hài lòng, ta còn có biện pháp gì?" Kiều ma ma phản ứng, "Đúng, chỉ sợ nàng không ôm oán hờn thôi. Oán khí của nàng càng nặng, chúng ta càng dễ hành động."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]