Ngô huyện, nháy mắt đã qua nửa tháng, nửa tháng này, trừ bỏ sổ sách, có vài chuyện hỗn độn một ít ở ngoài, còn lại coi như bình yên.
Kinh Trập luôn ứng phó những người đó, Vương Thị ở trong sân cũng rất ít ra ngoài, Tiểu Thạch cùng Kinh Trập một tấc cũng không rời, nhưng An Cẩm Hiên và Cốc Vũ rảnh rỗi thường ra ngoài đi dạo, xem thái dương bên bờ sông chậm rãi ngã về tây, nghe gió đêm đùa cỏ lau, xem hài đồng dắt trâu một thân đầy bùn chuẩn bị trở về nhà. Rồi lại đi tới ranh giới của hai huyện coi vườn dâu, Cốc Vũ luôn lo lắng tằm rớt vào người, nàng sợ nhật mấy con vất mềm nhũn đó. Sự thật chứng minh là dư thừa, ngành dâu tằm này làm nàng xót xa không thôi. Ngẫu nhiên vào ngõ nhỏ, có chút cũ kỹ, rêu xanh từng tấc bám trên tường yên tĩnh chưa từng có. Bằng không lại đi hội chùa, mua về một đống quà lưu niệm, hết thảy đều mới lạ nhưng không có tác dụng gì.
Vương Thị cũng không ép Cốc Vũ, trong lòng biết hai đứa lớn lên từ nhỏ, sẽ không gây ra chuyện gì, để Cốc Vũ vui vẻ một chút là nàng vừa lòng. Những đồ này nọ, tuy không có lợi gì, bất quá hiếm khi Cốc Vũ có thần thái của một cô gái nhỏ, nàng không nói gì, ngược lại thấy Cốc Vũ hối hận đã mua thứ không nên mua, nàng lại khuyên bảo, nói có thể cho Hạ Xuyên chơi hay là cho đứa nhỏ khác cũng được.
Về phần sư gia Ngô Bình kia, lần đầu tiên kích động gặp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-vien-coc-huong/1577546/quyen-3-chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.