Phòng khách trang nhã này, mỗi một chỗ đều có tích, nơi này gọi là Yêu Nguyệt Cư, đại khái là từ câu thơ “Nâng chén yêu minh nguyệt”, chỉ là chén không phải rượu mà là trà thôi. Đơn giản thanh nhã nhưng cũng rất phong tình, ở giữa treo một bức “Phía nam có gia mộc” lớn nhìn thật hợp ý, bàn gỗ một bên bầy đồ trang trí, lớn nhỏ ăn ý nhau đều có “Trà” ý tứ, ngay cả ấm trà, mặt trên vẻ hoa sơn trà tỉ mỉ.
Ở giữa nhã thất chủ tớ hai người một đứng một ngồi, ai cũng không để ý tới sự chuẩn bị tỉ mỉ này, thậm chí một ly trà ngã trên mặt bàn, nước trà chảy dài đọng ở mép bàn, rổi từ từ tích táp nhỏ giọt trên mặt đất, giống như hài đồng không để ý tới nước dãi chảy xuống, lại như tên khất cái không chú ý tư thái, nhìn hỗn độn kỳ quái.
Hoa Ti Nhu như chưa từng xuất hiện qua, nói chuyện xong liền rời đi. Hàn Thị nắm tờ giấy trong tay đã nhăn nhúm, nhịn không được lại nhìn, mỗi một lần xem, thấy bút tích quen thuộc hai mắt nàng đau xót, nếu không có tờ giấy này, nàng cho rằng hết thảy vừa rồi là đang nằm mơ.
Hàn Thị suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, từ lúc nàng vẫn là cô nương, Đoàn Vô Vi từng vì nàng giải vây, còn lạnh nhạt khen ngợi nàng lanh lẹ, cương liệt.
Lúc đó còn rất nhỏ, mười mấy tuổi, không biết gì hết, chuyện trong nhà có phụ thân cùng huynh đệ quản lý, người bên người nàng luôn giả ý khen nàng xinh đẹp để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-vien-coc-huong/1577521/quyen-3-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.