Sắc mặt An Cẩm Hiên không biết là vui sướng hay mâu thuẫn, nhàn nhạt nói, "Cốc Vũ, ngươi thật muốn giữ nàng lại sao?"
Cốc Vũ rất kiên định gật đầu.
An Cẩm Hiên chần chờ, vẫn nên đem mọi chuyện nói với Cốc Vũ một lần, cũng không quản ánh mắt Cốc Vũ càng lúc càng lớn, "Vừa rồi ngươi không biết nàng có thân phận gì, nhiều năm trôi qua có lẽ cũng không nhất định là Hoa gia kia, nhưng ngươi còn muốn giữ nàng lại? Vạn nhất gặp phiền toái... Có nguyên nhân gì sao?"
Cốc Vũ cười nhẹ, "Cẩm Hiên ca, ta chỉ là, từ trên người nàng, thấy bóng dáng lúc trước của ngươi, ta không đành lòng."
Không phủ nhận tâm tư của mình, cũng không phải mình không có cố kị muốn cứu người, chỉ là cảm thấy vị cô nương này với tình trạng trước mắt, cũng khó khăn như lúc An Cẩm Hiên rời nhà khi xưa, có người đuổi theo mà không có sức phản kháng, chạy trốn cũng không biết có hy vọng hay không...
An Cẩm Hiên giật mình, một lúc lâu nói không ra lời, lại mỉm cười, trên môi còn có dấu răng.
Cốc Vũ lẳng lặng đứng một bên quầy, cũng không nói lời noà, nhìn Hoa cô nương đứng ở trước mặt trù trừ, không biết vì sao, muốn cùng An Cẩm Hiên nói chuyện.
An Cẩm Hiên còn nói với nàng, vị cô nương này mặc xiêm y màu xanh ngọc cũng không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng nhìn kỹ hoa văn trên vải là khó được.
Loại này kêu thủy bàn ti văn lộ, không có bao nhiêu người có công phu dệt ra, phải chế ra một dụng cụ đặc biệt trên máy dệt, hồi nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-vien-coc-huong/1577513/quyen-3-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.