Khó được một người ra ngoài làm ăn, không ngờ cũng gặp chuyện như vậy. Bây giờ cùng nhau tụ họp lại, đã thấy cảm xúc khác thường vây quanh. Không thể nói rõ là khổ sở nhưng tuyệt đối không là thoải mái, trong lòng chứa đựng một ngọn lửa giận không chỗ phát tiết.
Bộ dáng Nhị thúc công như không nghĩ nhiều, vui vẻ nói, “Lúc này đây Đào trang chúng ta đồng lòng, Tuyền, vài năm nay các ngươi có nhiều chuyện làm, bọn họ đã xem các ngươi như người một nhà, bằng không sao có thể vội vàng tới đây, ân tình này cũng không phải bạc có thể mua được. Ra ngoài làm việc vẫn không bằng ở thôn trang an tâm hơn.”
Cốc Vũ nghe Nhị thúc công nói như vậy, giật mình, mình không để ý mỗi một ngày thay đổi khác nhau. Sau khi trở về đây nàng thường nghe thấy những lời đồn đãi, được một thời gian lại nghe lời đồn đã có người đứng về phía nhà mình, đến bây giờ nghe nói nếu có chuyện sẽ chủ động hỗ trợ. Nhìn sự tình đơn giản nhưng thật cho thấy người Đào trang đã coi bọn họ như người một nhà. Cảm giác này đúng thật không kém.
Chỉ là chuyện với Tiểu Hà trang cũng quá mức, nghĩ lại nếu không là như vậy sẽ không biết cuộc sống ở thôn trang, đoàn kết trọng yếu cỡ nào. Làm việc khó tránh khỏi va chạm, có chuyện mình có thể giải quyết, nhưng cũng có chuyện mình bất lực. Nghĩ lúc mình vừa tới, bán một ít thùng gỗ gì đó, cũng không có nhiều chuyện phiền lòng như vậy. Làm càng nhiều sinh ý càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-vien-coc-huong/1577504/quyen-2-chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.