Trần Vĩnh Ngọc nhìn trận này có chút thiếu kiên nhẫn. Tuy đã lường trước bên kia sẽ có hành động như vậy, nhưng chân chính một đám phụ nữ tới trước mặt làm như thế hắn có chút căm giận, cho rằng ngày hôm qua đã bàn tính qua sẽ làm như thế nào nhưng không ngờ hiệu quả khác hẳn. Hắn muốn đính chính là chỉ đòi một đầu heo, đốt hai ngày pháo, nhưng hắn nhìn trong đám người, người ngày ấy cùng bọn họ đi thương lượng không ở đây, mà đám người ở đây không thể nào nói nổi, chung quanh người đã xem ở trong mắt, người ta khẳng định hồi tưởng, người Tiểu Hà trang cũng không phải đầu óc hư rớt, mới có thể táng gia bại sản đưa nhiều đồ như vậy tới.
Xem ra người ta muốn buông tay đập đổ.
Như vậy cũng chỉ có một tầng, những người xem náo nhiệt, nếu mọi người đều cho là cửa hàng đòi hỏi người ta đưa tới nhiều đồ lễ, phải như thế nào cho phải? Nói cũng không phải, không nói cũng không phải.
Lão phụ thấy đạt tới hiệu quả mình muốn, quét mắt nhìn mọi người, tựa hồ rất vừa lòng tình cảnh trước mắt. Bộ dáng bi thương đã lộ ra vui sướng.
Người Tiểu Hà trang tới nhiều như vậy, dĩ nhiên có người xen lẫn trong đám người khích động, vì thế trong đám người đã có người dùng ánh mắt kỳ quái nhìn bên này.
Một thôn trang đối đầu một cửa hàng.
Chẳng lẽ, thật sự muốn ăn mệt?
An Cẩm Hiên đi thẳng đến trước mặt, mí mắt cũng không nâng một chút, mân khóe miệng vẻ mặt thanh lãnh, ngẩng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-vien-coc-huong/1577499/quyen-2-chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.