Lúc thoát khỏi quyền cước của Lạn da đầu, lại thấy Lí Đắc Giang làm chủ cho mình, Ngọc Nga thở dài nhẹ nhõm, nhưng khi xe ngựa càng tới gần Đào trang, nàng càng sợ hãi. Dĩ vãng tới lui quán một đường như vậy, cước trình không tính là xa, đáng tiếc lúc này đã không giống xưa.
Người nếu làm sai, sớm muộn gì sẽ bị lương tâm cắn rứt.
Rốt cục, xe ngựa cũng dừng ở trước thôn trang, trên xe Trần Vĩnh Ngọc, An Cẩm Hiên xuống xe trước, trong bóng tối mờ ảo xoay người đi về nhà. Mấy người còn lại cũng thế, đây là chuyện nhà, bọn họ không thể nói gì.
Lí Đắc Giang đánh xe ngựa về trước sân nhà mình, hắn mang theo Ngọc Nga qua bên kia sân tìm Lí Hà Thị và Lí Lão Đầu nói chuyện, Cốc Vũ dắt theo hai đứa nhỏ xuống xe, nào ngờ bọn họ sợ hãi, ngồi yên trên xe chờ Ngọc Nga, nên đành phải thôi.
Lát sau, trong phòng bên kia truyền đến tiếng chửi bậy phẫn nộ cùng tiếng khóc tiếng la, rồi thanh âm đó chậm rãi bình ổn, một lát sau hai người trở về, đón hai bé gái qua sân bên kia.
Lí Đắc Giang sắp xếp ổn thoả mới vào cửa, thấy Lí Đắc Tuyền và Vương Thị ngồi ở trong phòng, “Tuyền, việc này không thương lượng với ngươi trước, chẳng qua thấy thật đáng thương, nên dắt về miễn cho ngốc ở nhà không ai quan tâm, chuyện của Tiểu Mãn...”
Lí Đắc Tuyền chất phác, nghi vấn nhìn về phía Lí Đắc Giang, “Nhị ca, dính líu gì đến Tiểu Mãn?”
Vương Thị ngồi gần lại, chuyện vừa rồi dọc đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-vien-coc-huong/1577495/quyen-2-chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.