Sau khi Lí Đắc Tuyền nhận ra Bạch cô gả cho hán tử kia là thợ mộc, Bạch cô không quan tâm đang ngồi trên đất, hơn nữa lại bị nam nhân của mình giáo huấn trước mặt mọi người, đem thù hận đều tính trên đầu cửa hàng.
“Các ngươi nếu không cho ta một lời, hôm nay ta sẽ không đi, xem còn có người mua đồ của các ngươi hay không. Bức chúng ta thành như vậy, các ngươi không có tương lai tốt, vài thôn trang đều có một thợ mộc, chưa từng có người kiếm ăn loạn chỗ. Các ngươi thật tốt, ỷ có bạc muốn độc chiếm. Toàn bộ đều là tiền mồ hôi nước mắt, trong lòng các ngươi đến cùng không áy náy sao?” Nước mắt nước mũi trộn lẫn, ngồi trong đám bùn, nghiến răng nghiến lợi tức giận mắng.
Bên này đa số đều là hán tử, không tiện cãi tay đôi với nàng.
Trần Thị nhịn không được, lại chịu qua khổ nên biết tốt xấu, “Náo đủ sao? Là chuyện gì, chúng ta có bức ngươi hay không trong lòng ngươi rõ ràng, so ba nhà ai cũng không khi ai, chúng ta mất gì? Cửa hàng chúng ta cố ý không để cho người khác tới nhà các ngươi làm gia cụ sao? Trấn trên nhiều cửa hàng, nhiều tửu lâu như vậy, chẳng lẽ đều như ngươi nói? Chúng ta còn không nói ngươi, ngươi tốt lắm, theo nương mình phá đồ của nàng dâu mới rồi đổ trên đầu chúng ta, chẳng lẽ hủy đi cửa hàng chúng ta các ngươi có công việc sao? Các ngươi tính đi, này đầu gỗ này thợ khéo mất bao nhiêu thời gian mới làm ra một món
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-vien-coc-huong/1577493/quyen-2-chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.