Nói hay không nói lại như thế nào, trong lòng như cũ không bình tĩnh như vậy.
Nhìn nàng đứng ở trước mặt, nếu nàng nói là: ngươi sao bây giờ mới đến, sẽ tốt biết bao nhiêu. Hắn thậm chí thật hối hận, nếu lúc trước không nghĩ nhiều, lúc đó đừng quản chuyện nhà rườm rà, cứ mang theo nàng... có phải sẽ có một kết quả tốt không?
Tiểu Mãn có chút hiểu tâm tư của hắn, khóe miệng hơi nhếch lên. Nàng không trách hắn, lúc hắn cao lớn vững chãi giục ngựa rời đi, kêu nàng chờ, ngay từ đầu cũng có chút hận ý, chỉ là sau này... càng phai nhạt, nhạt dần đến bây giờ, cảm thấy lúc trước mình bức thiết muốn đi theo hắn là buồn cười cỡ nào.
Có thể bị thời gian hòa tan nhanh như vậy, nói vậy thật là buông tha rồi.
Một khoảng thời gian đi qua, may mắn nương ở bên người, cùng nàng nói một ít chuyện. Quả thực là, con gái tuy có một chút tự do trước khi xuất giá, nhưng nếu sai lầm sẽ hối hận không kịp.
Nàng thậm chí nghĩ tới, có lẽ mình đã quen nếp sống ở thôn trang, nếu đi theo hắn, về sau không nói trong lòng còn vướng bận, bình thường cũng không vui. Thời gian sau này, nhìn Đại Lâm bên kia, nàng vô tư kiên định muốn, không là ấm áp kiên định sao?
Tiểu Thạch, hiện tại xác thực là vì nàng suy nghĩ, cho nên mới băn khoăn trùng trùng, dù nói như thế nào, nàng không thể trách hắn.
Cứ như vậy thôi.
“Tiểu Mãn, nếu... hiện tại ta hỏi ngươi, có nguyện ý theo ta đi.” Tiểu Thạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-vien-coc-huong/1577483/quyen-2-chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.