Chương trước
Chương sau
Một hồ sen thật lớn phủ lá sen xanh mướt, róc rách tiếng nước chảy càng tăng thêm vẻ yên tĩnh, hơi thở thanh nhã tràn đầy, lúc gió nổi lên là lúc ánh mặt trời xuyên qua lá sen chiếu lên mặt nước, phản chiếu ánh vàng lóng lánh.
Sau giờ cơm trưa là lúc người uể oải nhất.
Cốc Vũ các nàng đi trên đường nhỏ qua hồ sen, cành liễu bất chợt phất qua khuôn mặt, phong cảnh tuyệt vời như vậy nhưng nàng rất khẩn trương, lần lượt suy nghĩ lát nữa sẽ ứng đối thế nào, không giống như đêm nào vui thích theo người lớn ngồi xuồng gỗ đi Liễu Bá Tử.
Rốt cục vòng vào một cái đình, một bóng dáng màu xanh ngồi trong đình, tựa hồ sẽ biến mất trong cảnh trí chung quanh.
Triệu Thị thoáng chậm bước chân, chờ Cốc Vũ theo kịp. Nha đầu dẫn đường đã dừng lại, nhẹ cúi người, rồi lui ở một bên.
Cốc Vũ nhất thời ngớ ra, không biết có lễ tiết này, nhưng thiếu phu nhân khoát tay, “Không cần câu nệ, mau tới đây ngồi.”
Bộ dáng thiếu phu nhân khác với tưởng tượng, khuôn mặt tươi cười trong sáng nhẹ nhàng, nhìn độ khoảng hơn hai mươi tuổi, sao được gả đến một nhà tốt như vậy?
“Nghe Chu ma ma nói các ngươi có thứ tốt, nhưng hai ngày nay ta có quá nhiều chuyện, bây giờ mới rút ra chút thời gian gặp các ngươi, thật là băn khoăn.” Nói là băn khoăn, một điểm ngượng ngùng cũng không có, chẳng qua là khách sáo thôi.
Triệu Thị cầm lấy vải trong rổ, “Cũng không có gì đặc biệt, chỉ là nghe nói sinh thần lão tổ tông, có phải là thứ tốt không phải để thiếu phu nhân xem qua coi có tác dụng gì.”
Nha hoàn của nhị thiếu phu nhân Lư thị đưa lên một quả đào, có chút hơi kinh ngạc, một rổ quả đào cũng dám nói đến gặp nàng sao? Quả đào ở trong tay vòng vo hai vòng, kinh ngạc liền biến thành ngạc nhiên, nàng âm thầm tính toán, thật không ngờ có chuyện tốt như vậy đưa đến cửa, “Khó cho các ngươi có tâm.”
Triệu Thị nói vài câu lời khách sáo, nhưng lời khẩn cầu không biết ra miệng như thế nào.
Cốc Vũ đánh giá Lư thị một lúc, ngay cả nha đầu cũng đi hết, chỉ thừa lại một vị đứng ở phía sau, xem ra là nha đầu bên người. “Có chuyện gì các ngươi nói thẳng đi, ta không thích vòng vo, quả đào ta rất thích, để lại đi.”
Tốt, so tưởng tượng thuận lợi nhiều lắm.
Cốc Vũ từng nghĩ đến tình huống không thuận lợi thì nên làm gì, nhưng không xuất hiện đành phải thu hồi suy nghĩ, nghĩ dù sao nàng đã chuẩn bị lễ này, cũng không khó nói chuyện, “Thiếu phu nhân, chúng ta từ thôn trang tới, rất nhiều quy củ đều không hiểu, mong rằng đừng phiền lòng. Thấy thiếu phu nhân cũng là người lanh lẹ, chuyện bên kia cũng biết rõ, chỉ là không biết muốn giữ Tứ thúc ta tới khi nào?”
“Bắt người?” Ánh mắt nàng sáng quắc nhìn xuống, vẻ mặt kinh ngạc, hoàn toàn không giống làm bộ.
Cốc Vũ thở phào nhẹ nhõm, thêm một phần nắm chắc, “Thiếu phu nhân, mứt đào thôn trang chúng ta trải qua kiểm tra nghiêm cẩn mới dám đưa vào trong thành, cũng không phải lần đầu buôn bán, ai biết lần này lại không yên ổn như vậy, sự tình tới rất đột ngột, bên Bát Phương Lâu chúng ta cũng có chút hồ đồ, nhưng thiếu phu nhân có thể thấy, bình mứt đào này mới là của chúng ta, cứ việc kêu chưởng quầy Bát Phương Lâu đến coi là biết có phải cùng một nhà hay không, không ngờ người đưa tới lấy danh nghĩa của chúng ta, cho nên theo lý mà nói chúng ta cũng không thoát khỏi can hệ, chỉ sợ là Bát Phương Lâu cũng là không kiểm hàng, tính ra là mỗi bên đều có lỗi, chẳng qua người của chúng ta còn ở Bát Phương Lâu, nếu náo lớn mặt ai cũng khó coi, còn thỉnh thiếu phu nhân thương yêu, Bát Phương Lâu đòi đến hai ngàn lượng chúng ta thật sự bất lực.”
Lúc này nha đầu đứng phía sau không lạnh nhạt nói, “Sao lại biến thành trói người, phải coi làm chuyện gì” nói xong liền ngừng.
Cốc Vũ cũng không quan tâm bắt đầu nói, “Đúng vậy nhưng thật kỳ quái, ta nghĩ sự việc này thiếu phu nhân biết nhất định sẽ không làm như vậy, chỉ là chúng ta thấy được một chuyện lạ.”
Thiếu phu nhân nãy giờ không nói gì tựa hồ rất hưng trí, “Nga? Chuyện lạ gì?”
“Theo lý mà nói mứt đào chúng ta lúc này đang ở trên đầu sóng ngọn gió, vừa mới có một chưởng quầy giống con chuột từ Lâm Giang Lâu tới, nói là nguyện ý dùng số tiền lớn cho chúng ta vượt qua cửa ải khó khăn này, còn nói muốn bí phương mứt đào của chúng ta, bí phương này cả thôn trang chúng ta đều nhờ vào nó để kiếm chút tiền, nào ngờ... Ai! Cũng không có cách nào, chỉ có thể đến cầu thiếu phu nhân làm chủ.” Cốc Vũ nói một hơi xong giương mắt nhìn thiếu phu nhân.
Thấy người ta vẫn chưng ra vẻ mặt tươi cười, tựa hồ không có tính toán gì, “Xem ngươi này nói rất rõ ràng, ngươi nói Lâm Giang Lâu đang muốn mua của các ngươi này nọ, là sự thật?”
Cốc Vũ gật đầu, “Ừ, ngày mai lại qua, ở cửa hàng đã nói xong.”
Thiếu phu nhân đang định nói chuyện, đột nhiên bị nha đầu kia huých một cái im miệng, “Được rồi, đồ của các ngươi cũng thu, thật là có tâm, chuyện khác không cần phải lo lắng, trong nhà khổ sở cũng là nhất thời, Hồng tụ, lấy một phong bạc cho cô nương đi về, chuyện rất nhanh sẽ đi qua.”
Bỗng nhiên chuyển biến như vậy, Triệu Thị và Cốc Vũ không biết làm sao.
Người kêu Hồng Tụ, thật nhanh nhẹn trực tiếp nhét bạc vào tay Cốc Vũ, “Ngày mai lại bàn, về trước đi.”
Thấy thần sắc Hồng Tụ, Cốc Vũ như hiểu rõ, tuy nàng không quay đầu, nhưng cảm kích vạn phần nói lời cảm tạ, “Đa tạ phu nhân, vài quả đào cũng không đáng giá gì, về sau chúng ta có tiền đồ, nhất định báo đáp ngài.”
Nói xong cũng không hề để ý tới, cáo từ. Trong lòng Triệu Thị gấp, không ngừng khều Cốc Vũ, Cốc Vũ lại kéo cổ tay nàng, “Ta đây cùng cô cô cáo từ.”
Đi chưa được mấy bước, chợt nghe Hồng Tụ kêu lớn: “Đại thiếu phu nhân “
Cốc Vũ khóe miệng nhếch lên, cũng không ngừng lại, kéo Triệu Thị đi ra cửa.
Ra tới cửa, Triệu Thị dậm chân, “Tiểu cô nãi nãi của ta ơi, một cơ hội thật tốt cũng không nói ra, mấy thứ này cũng đã đưa vào, vạn nhất người ta không hỗ trợ, lần tới chúng ta muốn đi vào đều khó, người ta đã nói là mua quả đào của chúng ta, chúng ta một câu cũng nói không nên lời, làm sao cho tốt đây? Thật sự muốn bán phương thuốc kia sao?”
Cốc Vũ cười một tiếng, “Cô cô, ngài không nghe thấy vừa rồi nha đầu kia kêu đại thiếu phu nhân sao? Khẳng định là bị người ta nhìn chằm chằm, chúng ta ở đó không có phương tiện nói chuyện, ngươi xem bọn hắn muốn nói lại thôi, lại nói lúc Hồng Tụ cho ta bạc, còn nói ngày mai lại bàn luận, ít nhất không cần để bọn hắn chọc phiền toái, ngài chờ xem, sẽ có việc tốt. So với tưởng tượng của ta thuận lợi rất nhiều, nhị thiếu phu nhân thực không là người bình thường.”
Bên này những lời này vừa nói xong, bên kia trong đình chủ tớ hai người vừa đuổi đi khách không mời mà đến, Lư thị uống một ngụm trà khẽ cười nói: “Cô nương kia thật là người xảo diệu, dung mạo như vậy, không nói ai biết là đến từ thôn trang, khó được vẫn là khí độ kia, nửa điểm cũng không hoảng hốt, hơn nữa ngươi xem nàng nói chuyện như là lộn xộn, cẩn thận nghe, điểm chính đều lộ ra, có ý tứ.”
Hồng tụ nhức đầu, “Sao ta không nghe ra cái gì? Chẳng qua nàng cơ trí, tựa hồ như biết sau lưng có người, chuyển đề cũng mau.”
Lư thị nhìn nha đầu của mình, ý cười lại nồng liệt một ít, “Ngươi nếu có một nửa cân não của nàng ta sẽ không lo, nàng vừa rồi nói cái gì, nói chúng ta bắt người của nàng? Còn nói chưởng quầy Lâm Giang Lâu muốn bỏ tiền ra mua phối phương, hơn nữa càng tinh diệu là, lúc này bọn họ bó tay không có cách nào, chỉ có thể đến cầu chúng ta, ngày thành giao định ở ngày mai... Hơn nữa còn có ý bảo chúng ta, nếu ép bức quá sẽ bẩm báo nha môn, cũng là thiệt chúng ta, dù sao các nàng liều mạng.”
“Bên nha môn chúng ta có thể chuẩn bị không?”
“Muốn làm gì? Đi với ma mặc áo giấy, lại nói bọn họ là chân trần không sợ mang hài, chưa từng nghe qua sao, bỏ được một thân qua —— “
Hồng tụ còn chưa suy nghĩ cẩn thận, chợt nghe Lư thị nhấp một ngụm trà hoa sen, tâm tình tốt hơn, nói chuyện mềm yếu, chậm rãi nói: “Xem ra cũng đến lúc để nương đi ra ngoài một chút.”
Ban đêm, Hồng Tụ ở trong cửa hàng Triệu Thị ngây người một lát.
Sáng sớm hôm sau, chưởng quầy có tướng con chuột nôn nóng cố trấn định bước chân, lại dừng không được thậm chí có chút nhảy nhót.
Bên này Đại Lâm ở trên lầu, sợ hắn há mồm nói bậy, Cốc Vũ và Triệu Thị hai người tà tà kề bên quầy, Hứa Thế Cùng muốn cùng Quách chưởng quầy đối diện nói chuyện. Phòng bên mành nhè nhẹ đong đưa, dù sao cũng không có ai chú ý.
Bên này Hứa Thế Cùng đáng thương hề hề, Cốc Vũ đều nhanh muốn khóc, nói Bát Phương Lâu không đúng. Quách chưởng quầy tự nhiên là muốn cùng chung mối thù, lại lục ra một ít nợ cũ, dù sao mối mua bán này là chắc ăn rồi, cũng không thèm để ý đến lời nói, dù sao này vài tên dân quê đầu óc đâu có nhanh nhẹn. Huống chi, bộ dáng bọn họ tựa hồ không tin hắn có thể ra nhiều bạc như vậy.
Vì mau chóng thúc đẩy giao dịch này, hắn đang cố thuyết phục.
Đầu óc Cốc Vũ vừa chuyển, “Ô ô, sao mà tốt được, chưởng quầy Bát Phương Lâu cũng nói, chúng ta đem phương thuốc cho bọn hắn, bọn họ sẽ thả người, ngài bên này nếu không đủ hai ngàn lượng, chúng ta sao đủ trả bên kia được.”
“Ngươi...” Người nọ không ngờ nảy sinh chi tiết này, bắt đầu tìm cớ, nói Bát Phương Lâu bên kia lật lọng, nói bên kia trói người vốn là không đúng, vạn nhất phương thuốc cũng cho, người không được thả, chẳng khác gì dùng giỏ trúc múc nước chẳng được gì, ngàn vạn lần không thể tin bên kia.
Lời này lúc đầu khó hiểu nhưng Triệu Thị cũng nghe ra, “Không biết người nào có thể làm chủ? Chúng ta cửa nhỏ nhà nghèo đâu thể ép buộc được gì.”
Quách chưởng quầy hừ một tiếng, “Các ngươi sợ là không biết, hai tửu lâu đều là Lỗ gia, chuyện trói người nếu nói trước mặt lão thái thái, bọn họ còn không phải chờ chết, các ngươi vân nên sớm cắt đứt với bọn họ, về sau chúng ta có thể chiếu ứng, Bát Phương Lâu khó có đường sống.”
Một tiếng trầm đục truyền đến.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.