Vài thiếu gia cầm quạt càng hưng trí bừng bừng, gặp thêm một phấn điêu ngọc mài, nhìn khờ khạo đáng yêu, cử chỉ càng lỗ mãng hơn.
Cốc Vũ thấy phía sau Thấm Nhi không còn người nào khác, thật thất vọng. Theo tính tình Thấm Nhi, đại khái không giống mình. Mình là do lủi quá nhanh nên bị lạc, nàng chắc là đi quá chậm nên bị lạc. Vô luận thế nào, Cốc Vũ thấy Thấm Nhi thối lui qua một bên, bên kia tối tăm, đừng nhìn thấy hội đèn lồng náo nhiệt, nhưng ở đây là tận cùng, một bên là bóng tối cái gì đều nhìn không thấy, ai bận tâm được? Nàng không nghĩ nhiều, chiết thân trở về, “Đi về!”
Thấm Nhi nhìn thấy Cốc Vũ như trút được gánh nặng muốn đi lại, lại bị ba người kia chặn lại.
Cốc Vũ nổi nóng, tròng mắt vừa chuyển, “Sao ngươi lại chạy loạn! Ngươi không phải nói ca ca ngươi chuyên bắt những người quấy rối sao? Vừa rồi ta còn nói ở chỗ này chờ hắn, cũng không biết có người muốn chết, muốn đụng vào người của Thạch Bộ đầu.”
Người cầm đầu cây quạt che mặt cười rộ lên, “Thạch Bộ đầu, ở trấn trên các ngươi nghe nói có mấy Thạch Bộ đầu?”
“Ta biết có một còn xin nghỉ, đã nhiều ngày không gặp. Chẳng lẽ còn có người giả mạo muội muội của Bộ đầu? Còn tìm chỗ dựa vững chắc cho mình sao? Phốc!”
Một chiêu tính sai, Cốc Vũ không biết nói gì, tên Tiểu Thạch đáng chết lại xin nghỉ đúng lúc này. Thấy một tên đưa tay kéo Thấm Nhi, Cốc Vũ không kịp nghĩ nhiều bổ nhào qua, “Không cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-vien-coc-huong/1577457/quyen-2-chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.