Sáng tinh mơ hôm sau, Hứa Tần Thị đã dậy, vừa đi vừa dụi mắt suýt chút đá vào cửa, đang định dừng bước chân vừa vặn đá vào ki, nàng vừa than thở ai đem thứ này ném ở đây, vừa ngồi xổm xuống nhặt đồ rơi trên đất lên, một ít đậu phộng cùng đậu, còn có vài củ khoai lang nướng đen thui, bảy tám củ năng còn dính bùn, vỏ ngoài màu hông tím xen lẫn củ non mảu trắng, "Còn non như vậy đã nhổ lên, thật là nghiệp chướng." Thuận tay lại nhặt lên vài cái cải củ, đứng lên lại đụng vào sào trúc máng cao lương.
Mấy thứ lộn xộn này không giống như đồ nhà trồng, Hứa Tần Thị đột nhiên vỗ đùi, "Chả trách để Hạ Xuyên ngủ với ta, thì ra là đi thái thanh! Mau dậy, mau dậy! Tối hôm qua đi thái thanh cũng không nói với ta một tiếng!"
Cốc Vũ cùng Tiểu Mãn ngáp mấy cái đi ra, nghe Hứa Tần Thị kêu như vậy không biết tại sao. Vẫn là Cốc Vũ cười nói, "Mỗ mỗ, mấy thứ đó đều để phần cho ngài, ngày hôm qua chúng ta ra ruộng hái, cũng không biết là của ai, dù sao thật tốt, thấy cái gì thì hái cho mình ăn."
Hứa Tần Thị chỉ vào trán Cốc Vũ, "Thật là nha đầu tham ăn! Điều này sao có thể, cái gì đều mang về nhà mình, không biết nhà ai có phúc nữa, nhưng là đi chỗ nào?"
Tiểu Mãn không hiểu lời Hứa Tần Thị, bọn họ đều lớn lên ở trong thành, đến thôn trang vài năm rất ít ra ngoài, chưa hề nghe qua thái thanh, "Mỗ mỗ, không phải là trộm đồ sao?"
Hứa Tần Thị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-vien-coc-huong/1577433/quyen-2-chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.