CốcVũ và Trần Vĩnh Ngọc mấy nhà không chia bạc, chỉ lấy ra ba mươi lượng trả Triệu Thạch.
Triệu Thạch liều mạng chối từ, nói trong nhà hiện tại không khó khăn, bạc đó để nhàCốcVũ xây nhà ngói quan trọng hơn, cần phải có chỗ dung thân vân vân.
Thấy hắn không muốn nhận, vài người khuyên mãi không được. Vẫn là An Cẩm Hiên nói, "Bình kia không là tiền? Còn có ngươi giúp đỡ mua đường mạch nha, nói đến cùng cũng có một phần tiền của người trong đó, số bình nhỏ chẳng phải tiền của các ngươi? Còn chưa tính ngươi hối hả tới lui trong thành rồi thôn trang đâu, nói đến cùng là ngươi chịu thiệt chút."
Triệu Thạch nghe xong, không có lý do phản bác, lúng ta lúng túng kiên trì, "Dù sao cũng không thể tính nhiều như vậy, không có lý"
An Cẩm Hiên nói, "Có gì mà đuối lý, nếu không người xem như vậy được không, vừa rồi ta tính ít nhất hai mươi mấy lượng, thừa lại chúng ta đặt cọc tiền cho cái bình sang năm, ngươi bên kia phải giúp chúng ta làm một số bình, lớn nhỏ bất đồng, tự nhiên cũng đắt hơn một chút, đến lúc đó nếu không được cúng là tiền vốn của chúng ta, không là tên chúng ta sao, nếu được sang năm ta lại tính rõ ràng, dù sao đều là người một nhà."
Triệu Thạch không nói thêm, cam đoan nói, "Các ngươi yên tâm, sang năm nhất đình có bình cho các ngươi dùng."
Hứa Tần Thị cười, "Ai u, Cẩm nhi là người nhà của chúng ta, cũng không biết quan hệ thế nào."
Nghe vậy tâm tư mọi người phức tạp,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-vien-coc-huong/1577416/quyen-2-chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.