Thôn trang sửa cầu là chuyện lới, sân Nhị Thúc Công sân này đầy người, dưới sự dẫn dắt của Lí Đắc Tuyền và Đại Lâmlựa cây ra, không thích hợp sẽ bào, đóng đinh vào cây, vội bận rộn nhưng không loạn.
Có người vào rừng chặt cây, Lí Đắc Tuyền lo lắng, ra vào luôn dặn dò, "Lúc chặt cây phải chú ý một chút, chỗ dựa vững chắc của chúng ta là núi, không cần vì phương tiện nhất thời chặt trụi hết, cách gộc một đoạn mới chặt, qua hai năm sẽ mọc lại, như vậy sẽ vô cùng vô tận."
Những người đó cười đồng ý, có người trở về kể chuyện cổ quái trong rừng, "Có một khe suối, chúng ta từ phía trên đi xuống, bộ dáng như bị đốt cháy, phía dưới đều là cỏ dại, đá đen tuyền, không biết có phải hai năm trước bị lửa trời thiêu, nhìn như đáy nồi chắc là Hồ Lô Câu, địa phương đó ngàn vạn không thể đi vào."
CốcVũ vừa nghe trong lòng lộp bộp một hồi, quay đầu tìm An Cẩm Hiên, thấy hắn đang bận việc với người khác tựa hồ không nghe thấy, thở ra nhẹ nhõm, đến bây giờ nàng như cũ nghĩ mà sợ, nếu không vì lúc trước đi tìm thần tiên quả hai người sẽ không đi chỗ đó, gặp rắn, tiếp đó bị cháy, suýt chút mất mạng.
CốcVũ chợt nhớ ra, đi đến chỗ cái bình mình cất tiền đào nửa ngày, lấy ra một hòn đá bình thường. Nàng sờ sờ, mỉm cười, nhất thời cảm khái ngàn vạn lần, hòn đá này là lúc trước nàng nhặt về, đá ở Hồ Lô Câu, lớn nhỏ lổm chổm khắp nơi, lúc trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-vien-coc-huong/1577400/quyen-2-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.