Kinh Trập đưa Trần Thị đi phía trước, Trần Thị lỡ đâm lao phải theo lao, lúc này nàng không thể nói gì, đành phải ra vẻ chất vấn y thuật củaCốcVũ, "Lúc trước Tứ thúc ngươi cũng tìm một lang trung, cũng không thấy khá hơn,CốcVũ chỉ học vài năm, chỉ sợ không tốt lắm đâu, vạn nhất xảy ra chuyện phải làm sao bây giờ?"
CốcVũ giòn tan đáp: "Không có gì đáng ngại Tứ thẩm, ta cũng chỉ nhìn xem sẽ không kê đơn loạn cho người ta, nếu không nắm chắc ta để cho sư phụ ta xem. Là Tứ thúc của ta, sao ta có thể xằng bậy chứ?"
Trần Thị nghĩ lại lại nói: "Tứ thúc ngươi cũng không biết đi chỗ nào, hắn cậy mạnh, ta đi gọi hắn trước a!"
Nói xong Trần Thị đi, Kinh Trập đang đỡ nàng, lúc này vừa khéo giữ chặt, "Tứ thẩm, ngài không vội, nếu không ở nhà chúng ta lại đi tìm."
Trần Thị không tìm ra cớ, cũng đã đến bên kia sân.
Lí Hà Thị ở trong sân, thấy nhiều người đi lại, không biết xảy ra chuyện gì.
Lí lão đầu đang đứng trên cái thang, "Sao mọi người đều qua đây?"
"Gia gia, không có việc gì, chúng ta đến xem."
Nói xong mọi người vào phòng tìm Lí Đắc Hà, không thấy người, Trần Thị thở dài nhẹ nhõm một hơi nói: "Ta đã nói Tứ thúc các ngươi không ở nhà, lần tới lại tới a? Để ta và Tứ thúc ngươi cùng nhau đi qua kêuCốcVũ nhìn xem, dù sao các ngươi lúc nào cũng ở nhà mà."
Mọi người ra đến sân, nghe Lí lão đầu ở trên cây thang hỏi: "Hà, tìm được miếng ngói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-vien-coc-huong/1577394/quyen-2-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.