Lúc An Cẩm Hiên vàCốcVũ ôm trái cây vào phòng, gặp Kinh Trập lẳng lặng đứng ở kia, nhíu mày rồi mỉm cười, ngẫu nhiên còn lắc đầu, bọn họ rất ăn ý không lên tiếng, mãi đến khi Kinh Trập phát hiện bọn họ, hai người mới nhìn nhau nở nụ cười.
CốcVũ đưa trái cây cho Kinh Trập, đến trên ghế dài ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào Kinh Trập.
Điều này làm cho Kinh Trập không được tự nhiên, "CốcVũ, ngươi nhìn cái gì?"
CốcVũ hé miệng cười, lại nói: "Ca, ta nghĩ, trước kia có phải Dao Hồng gì đó cũng nhìn ngươi như vậy, ta thấy ngươi mi thanh mục tú thật tuấn lãng, khó trách người ta nằm mơ cũng nói muốn thành thân với ngươi."
Kinh Trập biết nàng đùa, nhưng không quen, "Được rồi được rồi, các ngươi cứ vui sướng khi người gặp họa đi."
An Cẩm Hiên nói tiếp câu chuyện, chế nhạo Kinh Trập, "Chúng ta nơi nào vui sướng khi người gặp họa, nghe nói có thật nhiều điền sản, lại có tiệm xay bột, đồ cưới nhiều như vậy, cầu cũng cầu không được, là chuyện tốt a. Đến lúc đó thi trúng tú tài lại trúng cử nhân, không phải là áo gấm về nhà sao, thành tựu một đoạn giai thoại!"
Nói hết lời, hắn cười, Kinh Trập bất đắc dĩ, cầm lấy một trái cây nhét vào miệng An Cẩm Hiên, "Được lắm, bây giờ ngươi cười ta, sau này xem ta cười ngươi như thế nào!"
Hai, ba ngày kế tiếp, An Cẩm Hiên vàCốcVũ không có việc gì hay dùng những lời này cười chọc Kinh Trập, cuối cùng không cần phải nói nhiều, chỉ nhắc tới xay bột hai chữ, Kinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-vien-coc-huong/1577341/quyen-1-chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.