Cốc Vũ đỡ An Cẩm Hiên về nhà.
Vừa ra đến đường, An Cẩm Hiên kiên trì muốn tự mình đi. Cốc Vũ không có cách nào, đành phải nhặt một cây gậy cho hắn, rồi nhìn hắn cố sức từng gậy từng gậy bước đi, từ lúc bị thương đến bây giờ một câu trách cứ hắn không nói qua, trong lòng vừa ấm áp vừa hổ thẹn.
Vào sân, Tiểu Mãn đang nhóm lửa nấu cơm, thấy An Cẩm Hiên chống gậy trở về, liền chạy nhanh đến, "Cẩm ca, ngươi bị sao vậy, sao phải chống gậy? A! Chân như thế nào?"
An Cẩm Hiên nhàn nhạt lắc đầu, lơ đễnh nói: "Bị này nọ đâm chân, không có gì đáng ngại."
Cốc Vũ biết An Cẩm Hiên không muốn nàng chịu trách cứ, nhưng không nhẫn tâm thấy hắn như vậy, đành phải ăn ngay nói thật, "Tỷ, là ta sốt ruột bắt cá chạch, kém chút té trong ruộng, Cẩm Hiên ca tới cứu ta, đồ ta cầm trong tay cắt lưng bàn chân của Cẩm Hiên ca..."
Tiểu Mãn chấn động, vội đi lại đỡ An Cẩm Hiên: "Cốc Vũ ngươi cũng thật sự là, ngươi xem Cẩm ca một thân toàn nước với bùn, còn như vậy đi về. Cẩm ca, mau thay quần áo, đợi ta đi thỉnh thầy lang tới xem chân ngươi."
An Cẩm Hiên không được tự nhiên nhìn Tiểu Mãn như thế, sắc mặt có chút xấu hổ, "Không cần thay, ta như vậy là tốt rồi, thầy lang cũng không cần thỉnh, ta đã đắp qua thảo dược, máu cũng ngừng chảy, đây chỉ là cái đinh trúc đâm thôi, không có gì đáng ngại."
Nói xong trở về phòng của mình.
Không cần thỉnh thầy lang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-vien-coc-huong/1577289/quyen-1-chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.