Đã nhiều ngày, Kinh Trập cùng An Cẩm Hiên ra vào rất thần bí, Cốc Vũ thấy ở trong mắt, chờ bọn hắn không chú ý vào xem, coi họ đang làm gì.
Nhưng không có cơ hội, lúc Kinh Trập đi tư thục Cốc Vũ đi vào một lần, nhưng trên mặt bàn sạch sẽ cái gì cũng không có, hơn nữa An Cẩm Hiên xuất quỷ nhập thần, nàng không dám làm loạn, buổi tối lại đóng cửa, hỏi thì nói là đọc sách viết chữ, Cốc Vũ thật tò mò.
Tiểu Mãn cùng Vương thị làm được nhiều nhất vẫn là thêu hoa, từng đường kim phải chuyên chú, ngẫu nhiên Vương thị cũng phải đi hò hét Hạ Xuyên, thỉnh thoảng cùng Tiểu Mãn nói một ít châm pháp, mẹ con hai người ngồi ở trước phòng, tháng tư ánh mặt trời phủ lên các nàng lung linh, thỉnh thoảng một cánh hoa đào bay xuống trên người, các nàng cũng hồn nhiên không để ý, sân im ắng, chỉ có Hạ Xuyên thỉnh thoảng khóc, xen lẫn tiếng Lí Đắc Tuyền bào gỗ, càng làm không gian thêm yên tĩnh .
Cốc Vũ nhàm chán, hai tay nâng má đánh giá sân, hoa đào sắp tàn hết, cây xanh biếc, vườn rau cũng bắt đầu trở nên xanh mượt, tại một đầu của vườn rau, xuyên qua hảng rau có thể nhìn thấy những điểm phấn hồng, đó là nụ hoa hồng.
Tiểu Mãn thấy Cốc Vũ ngẩn người, bắt đầu thuyết phục Vương thị: "Nương, Cốc Vũ không còn nhỏ, là lúc học thêu rồi."
Cốc Vũ vừa nghe cảm thấy da đầu tê dại, thân chủ từ nhỏ xương cốt không tốt chưa từng cầm qua cây kim, nàng lại không muốn học,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-vien-coc-huong/1577283/quyen-1-chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.