Tay Giang thị còn dính bột nếp, đã bị Trần Giang Sinh kéo đến trong viện.
Nàng quen thuộc tự mình múc nước rửa tay, "Chuyện gì mà gấp gáp như vậy, tiểu tử này cũng không nói, ta đang làm cơm rượu bánh trôi bị lôi đến đây."
Cốc Vũ múc một chén lớn nước, cười tủm tỉm hai tay đưa cho Giang thị: "Giang bá mẫu, uống nước đầu, uống xong sẽ biến trẻ.”
Giang thị nâng bát trong tay, trên mặt cười tươi như một đóa hoa, "Nha, thực không uổng bá mẫu thương ngươi, Cốc Vũ đền đáp ta cho ta uống nước hoa tấn, nhiều năm rồi ta không có uống được."
Giang thị nói như vậy là có nguyên nhân, nàng không sinh khuê nữ, Trần Giang Sinh có đường tỷ đường muội, nhưng đều ở riêng, lại xa, nên không có người nhớ tới hoa tấn cho Giang thị một chén nước.
Kinh Trập nói: "Giang bá mẫu, đây chính là nước đầu đó, Cốc Vũ vì giành nước đầu bị Lập Thu đẩy xuống sông, tóc còn ẩm."
Giang thị sờ tay Cốc Vũ, "Sao lạnh như vậy, nhanh uống canh gừng!"
Tiểu Mãn mở nắp nồi, một dòng hơi nước bay lên, nàng thổi thổi, "Canh gừng nấu xong rồi, ngươi là công thần, uống nhanh đi."
Cốc Vũ nghĩ ở cổ đại này thiếu y thiếu dược, vạn nhất sinh bệnh sẽ không tốt lắm, nàng nghe lời uống, vội quá nên bị sặc, Giang thị kêu nàng uống xong phải đi ngủ, nàng lắc đầu: "Đầu ta còn ẩm, ngủ sợ là cũng không tốt." Giang thị mới ngưng.
Giang thị uống xong chén nước, tâm tình thả lỏng: "Cốc Vũ, nước này nãi nãi, Đại bá mẫu và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-vien-coc-huong/1577277/quyen-1-chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.