Lương Ngộ vén mành bước vào, cong eo trước giường Hoàng Đế. Động tĩnh vừa rồi khá ồn ào, giọng Nguyệt Hồi cũng to, hẳn là đã đánh thức hắn, cặp mắt ấy vô hồn mở ra, gian nan hít thở, “Đi hết rồi sao?” Lương Ngộ vâng, vén tay áo sờ trán Hoàng Đế, nhẹ giọng nói: “Trong người chủ tử vẫn còn nhiệt thừa, nhưng đã đỡ hơn đêm qua nhiều rồi. Bây giờ chưa có sức cũng không sao, cứ để bọn họ điều trị, chủ tử an tâm nghỉ ngơi hai ngày, chẳng mấy chốc là khỏe lên.” Hoàng Đế gật đầu, bởi vì nửa đêm ho quá nhiều nên giọng nói khàn đặc, hỏi: “Người của Nội các…có nhìn ra được gì không?” Lương Ngộ liếc nhìn Nguyệt Hồi một cái, cúi đầu thưa: “Chủ tử yên tâm, lúc ở ngoài thần cũng không nghe thấy có gì khác thường, dù đám Các lão đó hoài nghi cũng không dám xen vào.” “Còn đằng Thái Hậu…” “Thần đã tăng thêm lính gác ngoài Vĩnh Khang Tả Môn, quan viên Nội các ra vào đều cho miễn, chuyện hôm nay ở Càn Thanh Cung sẽ không truyền đến được Từ Ninh Cung.” Dứt lời lại tiến lên trước quỳ xuống, dập đầu một cái thật sâu, “Thần có tội, không dạy dỗ được muội muội, suýt chút nữa để nàng phá hỏng đại sự, xin Hoàng Thượng trách phạt.” Lúc này Nguyệt Hồi mới bắt đầu sợ hãi, biết xúc động nhất thời ban nãy của mình có thể sẽ biến thành đại họa, vội quỳ mọp xuống bên cạnh Lương Ngộ, cúi đầu nói: “Hết thảy đều do nô tỳ tự chủ trương, không liên quan đến ca ca nô tỳ. Nô tỳ sai rồi, Hoàng Thượng muốn giết thì giết nô tỳ, tha cho ca ca nô tỳ đi mà.” Hai huynh muội dán đầu xuống đất, bởi vì sợ hãi mà Nguyệt Hồi co rúm lại, cái đầu nho nhỏ đội mũ sa thái giám, vừa cúi xuống mũ liền tuột ra. Hoàng Đế cố sức hít thở: “Đứng lên. Ngươi không những không có tội, còn có công…Những lời này, trẫm đã muốn nói từ lâu lắm rồi.” Hắn phải làm minh quân, phải tiếp thu đủ loại khuyên can xảo trá khắc nghiệt của đám quan văn, cho dù không thoải mái cũng phải nhẫn nhịn, suốt hai năm qua đã nhịn đủ rồi. Bồ Tát đắp bằng bùn còn có ba phần tính tình nữa là. Nếu hỏi ý hắn, những đại thần cố tình làm trái cố tình gây chuyện kia đều phải trừng trị bằng hết, trừng trị rồi mới dễ bảo, thiên hạ mới được thái bình. Nhưng mà hắn lại chẳng thể nói những lời ấy ra, cũng không thể dễ dàng nổi giận trước mặt thần công, khi đám Nội các phóng dao nhỏ vèo vèo, hắn vẫn phải ngồi ngay ngắn trong màn mưa tanh máu tuyết gật đầu liên tục. Hoàng Đế thì phải tránh xa kiêu ngạo tự mãn, phải khiêm tốn thụ giáo, có đôi khi cảm thấy làm Hoàng Đế mà chẳng khác gì làm con làm cháu bọn họ. Nguyệt Hồi là người tính tình thẳng thắn, hắn nhìn ra được. Thực ra khi đó hắn đã tỉnh, thấy nàng tức đỏ mặt siết chặt hai tay, đôi mắt ấy đầy ắp phẫn nộ, hắn bỗng nhiên phát hiện nếu có thể sống được như nàng cũng thật tốt. Nàng lớn giọng quát đám nguyên lão kia, tuy chỉ được ba phần tàn nhẫn nhưng cũng không tồi. Hoàng Đế cảm thấy như thể được nương theo lá gan nàng trút giận, nếu hôm nay người ứng phó với Nội các là hắn thì e sẽ chẳng thể kiên cường được đến vậy. Hắn nhẹ nhàng nâng khóe môi, “Chỉ là có chỗ ngươi nói sai rồi, Hoàng Đế không nói ‘trẫm thánh cung vi hòa’…” Hắn dừng lại lấy hơi rồi mới tiếp, “Phải nói là ‘trẫm cung’…Trẫm cung vi hòa.” (*) “Cung” nghĩa là thân thể. Từ “thánh” được dùng để nói về những thứ liên quan đến vua, cho nên chỉ người ngoài mới dùng từ “thánh” chứ vua sẽ không tự nói “thánh”. Ban đầu Nguyệt Hồi lo lắng nơm nớp, sợ mình lỗ mãng làm liên lụy ca ca, không ngờ Hoàng Đế hiền lành, không vì chuyện này mà trách tội nàng. Nàng liếc Lương Ngộ, Lương Ngộ còn chẳng thèm nhìn nàng lấy một lần, “Còn không mau tạ Hoàng Thượng ân điển.” Nàng vội vâng, “Nô tỳ thụ giáo, tạ Hoàng Thượng ân điển.” Hoàng Đế khẽ gật đầu, mới nói mấy câu đã hao hết sức lực, nhắm mắt quay mặt đi. Nguyệt Hồi đi ra theo Lương Ngộ, lại trở về phòng tấu sự như cũ, nhìn sắc mặt hắn suốt đoạn đường, trong gió tuyết trông hắn lạnh lùng hẳn đi, lông mi dày đan xen, không đoán ra được trong lòng đang nghĩ gì. “Ca ca.” Nguyệt Hồi khẽ khàng kéo tay áo hắn, “Huynh còn bực muội hả?”
Lương Ngộ không nói lời nào, mím chặt môi, bước đi càng thêm gấp gáp. Nguyệt Hồi thấp thỏm, ngập ngừng nói: “Hoàng Thượng đâu có trị tội muội, ca ca đừng giận nữa. Chỉ là muội thấy bất bình thay ca ca thôi mà, ai bảo mấy người đó chống đối huynh!” Đúng vậy, dù sao vẫn là nàng không nỡ nhìn ca ca bị chèn ép, là một mảnh tình thủ túc của nàng. Lương Ngộ tĩnh tâm lại, cúi xuống nhìn nàng, “Những người đó chống đối ta, ta đương nhiên có cách ứng phó. Lời nói lúc đầu ta dặn muội, muội đã quên hết rồi, mỗi bước đi trong cung đều phải cẩn thận, nếu tùy hứng làm bậy thì bao nhiêu đầu cũng chẳng đủ chém.” Hắn lại sắp giáo huấn, Nguyệt Hồi vâng dạ cho qua, nịnh nọt cười, “Bây giờ muội chắc chắn sẽ nhớ, không nói những lời không nên nói, không làm những việc không nên làm. Nhưng mà Hoàng Thượng đúng là người tốt, muội phạm lỗi sai như vậy mà hắn vẫn lượng thứ.” Dưới chiếc ô hoàng lư có bọt tuyết nhỏ vụn bay, dập dìu xoay tròn, dừng lại trên lông mi lông mày người ta. Lương Ngộ thở vào, cười lạnh đáp: “Đó là người tôn quý nhất trần đời, tất thảy quyền sinh sát đều nắm trong tay. Hắn không giống chúng ta, ho một tiếng là biết bao người đều phải bỏ mạng, hiểu không? Đừng chỉ vì trông thấy dăm ba điều đã dễ dàng kết luận tốt xấu của một người.” Có lẽ là do mấy năm nay khổ cực, đã sớm nhìn thấu trần gian muôn vẻ, đánh giá của Lương Ngộ về bất kỳ ai đều luôn giữ lại ba phần, không đạt đến cực hạn. Nguyệt Hồi quá trẻ, trong mắt nàng chỉ có những kẻ độc ác đến cùng cực và những gian nan nơi bến thuyền. Hà hiếp giữa người nghèo với nhau đều là trần trụi, nào ai thừa thời gian mà vòng vo. Nhưng kẻ có quyền thế thì khác, chưa chắc đã kêu đánh kêu giết, ấy thế mà lại giấu dao trong cái bắt tay, nàng chưa từng lĩnh giáo, cho nên nàng không hiểu. Dù sao ca ca sẽ không bao giờ nói sai, Nguyệt Hồi dạ thưa đồng ý, lại ngẩng đầu hỏi: “Bao giờ chúng ta về nhà? Muội ở đây chẳng được tự tại mấy.” Hắn buồn bã nhìn về Càn Thanh Cung, hơi thở ra ngưng lại thành khói, “Có lẽ là ngày mai chăng, phải xem khi nào Hoàng Thượng đỡ. Trong cung nhiều chuyện xấu, chưa biết chừng lại có lúc cần đến muội, cứ chờ thêm chút nữa, chờ Hoàng Thượng lên tiếng vậy.” Một khi vào cung là thân bất do kỷ, Nguyệt Hồi đành cắm tay áo vào nhau thở dài. Lương Ngộ đi đằng trước, nàng theo đuôi phía sau, mới đến hành lang thì thấy một người mặc duệ tát màu son đi tới, cụp mắt rũ mi chào một tiếng lão tổ tông, “Đã làm xong thỏa đáng rồi ạ.” Lương Ngộ ừ, “Tặng cho Nội các một cú phủ đầu, xem bọn họ có phục hay không, nếu không phục thì cứ tiếp tục gõ núi chấn hổ cho ta.” Thừa Lương vâng, “Tần Cửu An tự mình áp giải người vào ngục, tên họ Tống kia đừng hòng được sống sót mà ra. Còn những kẻ đưa bức họa nữa, lão tổ tông xem xem, tiếp theo nên để phiên tử đi gõ cửa từng nhà hay là thế nào, đều chờ nghe chỉ thị của lão tổ tông ạ.” Thừa Lương cứ mở mồm thưa ‘lão tổ tông’ đến là hăng hái, làm Nguyệt Hồi đứng bên thấy có chút buồn cười. Ca ca mới hai mươi lăm, tuổi này mà đã bị người ta tôn lên làm lão tổ tông, nghe mới tổn thọ làm sao. Nhìn bọn họ đi, một tên dám gọi một người dám đáp, dường như tất cả các thái giám trong cung đều xưng hô như vậy, hẳn là vì khi đã có một địa vị nhất định mà không lên làm tổ tông người ta thì sẽ rất có lỗi với cái mũ ô sa trên đầu. Lương Ngộ nói không vội, “Từ giờ đến tết còn một tháng, chỉnh 3 vị còn lại một chút thôi, ta muốn mỗi người của Nội các đều phải bứt rứt bất an, không đoán được tai họa tiếp theo sẽ rơi xuống đầu ai.” Nói xong hết mới đột nhiên nhớ ra Nguyệt Hồi vẫn còn ở cạnh, hắn cả kinh, lo lắng lời vừa rồi sẽ dọa sợ nàng, ai ngờ nàng cong cong đôi mắt, mỉm cười nhìn hắn. Đứng trước nàng, một màn mưu tính nghiêm trang bỗng nhiên lại hóa trò cười. Thừa Lương nhìn hắn, có chút xấu hổ. Trước kia chuyện tìm người là do y gánh vác, tuy không biết giữa Chưởng ấn với cô nương này có quan hệ gì, nhưng mà chỉ bằng suy đoán cũng biết chắc chắn không hề bình thường. Y chắp tay nói: “Vâng…Tiểu nhân nhớ kỹ lời lão tổ tông, hết thảy đều làm theo lão tổ tông căn dặn. Tiểu nhân không còn việc ở bên này nữa, tiểu nhân cáo lui.” Trước khi đi còn cong eo chào về hướng cô nương. Lương Ngộ liếc Nguyệt Hồi một cái, “Đi vào thôi.” Nguyệt Hồi đi bên cạnh hắn, cười ha ha hỏi: “Vì sao bọn họ ai cũng gọi huynh là lão tổ tông?” “Đây là quy củ xưa nay của Tư Lễ Giám, bởi vì thái giám đoạn tử tuyệt tôn, người cấp dưới nịnh nọt, tranh nhau làm con cháu cho cấp trên.”
Nguyệt Hồi ồ một tiếng, bắt đầu mù mờ cân nhắc, “Thế ở trước mặt người khác muội phải xưng hô với huynh thế nào, cũng gọi là lão tổ tông giống bọn họ hả?” Thế này còn to hơn cả bái cha nuôi, Lương Ngộ nhíu mày nói đừng, “Muội là tiểu tổ tông của ta, ta không dám nhận tiếng này của muội.” Rồi nghĩ ngợi bảo, “Cứ gọi là Chưởng ấn như đám cung nhân đi, ở trước mặt người khác thì cảnh giác một chút là được.” Nguyệt Hồi đáp “được luôn”, rất chi là dứt khoát vang dội. Nàng là kiểu người vứt vào đâu cũng có thể bén rễ, cả ngày lê la ở Tư Lễ Giám, lạnh thì sưởi ấm, đói thì ăn quả. Trong trị phòng Chưởng ấn có một gian phụ nho nhỏ, người ngoài không được vào, nàng ngoan ngoãn chui vào đó cả ngày, lại còn được nếm đồ ăn dành riêng cho Chưởng ấn, dựng đứng ngón cái lên, “Còn ngon hơn đầu bếp ở Đông Lai Thuận nhiều!” (*) Đông Lai Thuận: một thương hiệu nhà hàng của Trung Quốc (vẫn còn tồn tại đến ngày nay) Nàng không phải người trong cung, không thể đến đứng ở Càn Thanh Cung được, bởi vậy nàng cũng không biết tình hình Hoàng Đế ra sao. Chờ đến khi vào đêm, người của ngự tiền nói chuyện với nhau về bệnh tình Hoàng Đế, nghe nói đã tốt hơn một chút so với buổi sáng, có thể ngồi dậy ăn cơm rồi. Lương Ngộ thở ra một hơi, quay lại nói với Nguyệt Hồi: “Xem ra không cần phải chờ đến mai, lát nữa thưa với Hoàng Thượng một tiếng, ta sai người đưa muội về nhà.” Nguyệt Hồi thầm có chút tiếc nuối, khó lắm mới được tiến cung một lần, nửa đêm hôm qua vội vã đến, nửa đêm hôm nay lại cầm đèn đi ra, vẫn chưa kịp thăm thú gì. Nhưng mà trong cung từng bước hung hiểm, nàng vẫn cứ ra ngoài sớm một chút là hơn, cũng bớt phiền toái cho ca ca. Thế là cả hai lại cùng nhau đến Càn Thanh Cung, dự định quỳ an với Hoàng Đế một cái rồi cáo lui. Xuyên qua bọt tuyết li ti, lầu cung nguy nga dựng đứng trên nền trời chiều mênh mông, một ngọn cung đăng treo cao, soi sáng hòa tỉ tô vẽ rực rỡ dưới mái hiên. Hoàng Đế vẫn còn ở trong noãn các phía đông, mành nhung tơ vàng trên cửa nửa vén, mơ hồ có thể nghe thấy động tĩnh bên trong. Hoàng Đế đang dùng bữa, trên bàn bày đầy ắp món ăn, nhưng hắn ăn rất ít, chỉ bưng một bát cháo tổ yến tơ vàng trong tay, cầm thìa vàng chậm rãi múc. Thấy ngoài cửa có người bước vào, Hoàng Đế nâng mắt lên. Mấy lần Nguyệt Hồi gặp đều thấy hắn đang nằm, không nhìn rõ tổng thể hắn thế nào. Bây giờ ngồi dậy rồi, buộc một dải dây lụa khảm ngọc trên trán, hai hàng lông mày vừa đen vừa dày. Đôi mắt của Hoàng Đế là kiểu mắt đan phượng, mắt một mí trong ấn tượng của Nguyệt Hồi phần lớn đều bị sưng mí trên, nhưng Hoàng Đế thì không hề. Đôi mắt phượng của hắn chính là đôi mắt của Vương Chiêu Quân trong bức cổ họa, khóe mắt hẹp dài, nếu hắn nhìn nghiêng một cái sẽ khiến người ta tưởng như đang được liếc mắt đưa tình. Nguyệt Hồi cũng coi như biết tự xét, nàng hiểu được thưởng thức cái đẹp, nhưng mà còn phải xem đối phương là ai. Vị này là người đứng đầu thiên hạ, nàng không dám làm càn, rất kính cẩn đi theo sau ca ca, hai chân khép chặt thẳng tắp, ngay cả tật xấu bước đi hình chữ bát (八) cũng sửa luôn. Trong giọng nói Lương Ngộ đầy ắp may mắn, “Thần hỏi kỹ thái y rồi, bệnh tình của chủ tử đã tiên tan phân nửa, bây giờ đã nhanh nhẹn hơn lúc trước nhiều.” Hoàng Đế thở dài, “Đúng vậy, trước kia đều phải triền miên mất 3 4 ngày.” “Thần thấy tinh thần chủ tử rất tốt, quả là bệnh đi như kéo tơ. Nếu đã vậy, thần sẽ để Nguyệt Hồi về nhà…” Hắn quay đầu nhìn nàng, “Trong cung người đến người đi, tránh cho đêm dài lắm mộng.” Vốn chỉ cần thuận miệng đồng ý một câu là xong chuyện, nhưng Hoàng Đế lại không. Hoàng Đế hơi nghiêng người, tìm kiếm người phía sau Lương Ngộ, gọi một tiếng Nguyệt Hồi, “Lần này tiến cung quá vội vàng, ngươi có muốn ở lại lâu thêm hai ngày không?” Nguyệt Hồi cực kỳ ngoài ý muốn, mờ mịt nhìn về phía Lương Ngộ, sắc mặt ca ca vẫn như thường, không hề dao động. Hoàng Đế là người thế nào, một khi đã lên tiếng thì lấy đâu ra ý tứ dò hỏi, rõ ràng là hạ lệnh. Nguyệt Hồi chắp tay, dè dặt thưa: “Được Hoàng Thượng cất nhắc, ấy là phúc khí của nô tỳ. Chỉ là nô tỳ không hiểu quy củ trong cung, sợ sẽ vô ý gây rắc rối, làm Hoàng Thượng thêm phiền.” Hoàng Đế cũng mới mười bảy, trên gương mặt thiếu niên luôn có một loại thần khí tha thiết chân thành, cười nói: “Ngươi không hiểu quy củ cũng không sao, dù sao những người khác đều hiểu, đương nhiên bọn họ sẽ giúp đỡ cho ngươi.” Lúc này không thể thoái thác thêm được nữa, Nguyệt Hồi không biết tiếp theo sẽ là cát hay hung, thấp thỏm đưa mắt nhìn ca ca. Lương Ngộ thấy nàng chần chừ, cũng chẳng dám nói gì khác, nhẹ giọng bảo: “Đây là ân điển của Hoàng Thượng, mau quỳ xuống lãnh chỉ tạ ơn.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]