Chương trước
Chương sau
Rốt cuộc vẫn cứ là hướng về người ngoài, dưỡng thương ở chỗ ca ca xong liền vội vàng về Càn Thanh Cung. Nhưng hắn chẳng thể nói gì, muội muội lớn rồi, có những thứ hắn không quản được, hắn không thể hiểu nổi suy nghĩ của nàng nữa. Bây giờ nàng chỉ biết đến Hoàng Đế, có lẽ là do bạn bè tuổi tác xấp xỉ, chưa nói đến yêu hay không yêu, dù sao cũng đã tìm thấy người để chơi cùng, còn chẳng phải xin nghỉ với ai. Tâm tư Nguyệt Hồi chỉ đơn giản như vậy, đơn giản đến nỗi có chút ngớ ngẩn.
Lương Ngộ nhìn nàng, nửa thân trên thò vào trong cửa, nửa thân dưới vẫn ở bên ngoài, như thể nói xong sẽ vội vàng đi luôn. Hắn đứng lên gọi nàng lại, “Muội vào đây, ca ca có chuyện muốn nói.”
Chân Nguyệt Hồi không tiện lùi lại, chỉ đành bước vào, nàng chắp tay mỉm cười, “Ca ca có gì dặn dò, muội đang nghe đây.”
Lương Ngộ đi ra từ sau án, đến trước mặt nàng, chẳng nói gì, chỉ cứ thế nhìn nàng.
Nguyệt Hồi lớn lên trông rất giống mẹ, có lẽ nàng không nhớ, nhưng hắn thì vẫn nhớ như in. Mái tóc dày mượt giống nhau, đôi mắt sạch sẽ sáng ngời giống nhau, thậm chí khi nàng dần dần được sống thoải mái hơn, mỗi động tác đều tỏa ra phong thái của mẹ hắn ngày đó. Nhưng mà hắn thì sao, hắn cũng chẳng biết rốt cuộc hắn và cha mẹ giống nhau mấy phần, bọn họ không còn nữa, nếu bây giờ muốn so thử thì chỉ còn Nguyệt Hồi.
Hắn kéo nàng lại đây, đến trước gương đồng, trong gương chiếu ra hình ảnh hai người đứng thẳng sóng vai nhau, “Nguyệt Hồi, muội nhìn ca ca, xem ca ca có giống muội không?”
Nguyệt Hồi là đồ ngốc, nàng nào biết tâm tư của ca ca. Trong gương hiện lên một gương mặt cười toe toét, “Chẳng giống tí nào, nếu muội trông giống huynh được thì ngay cả đi ngủ muội cũng mỉm cười.” Nàng vừa nói vừa kéo Lương Ngộ xuống, để mặt hắn và mặt mình song song dán bên nhau, “Nhìn đôi mắt này, nhìn cái mũi này…Sau mũi huynh lại cao như thế, còn đôi mắt sao lại đẹp như vậy! Muội tức lắm, có phải khi đẻ muội cha mẹ không thèm chú tâm, cứ để kệ chắp vá thế này? Huynh nói muội giống mẹ, thế thì nhất định huynh giống cha rồi! Ôi chao, thì ra cha lại toàn diện như thế, hèn chi khi đó mẹ khóc lóc đòi gả cho cha.”
Lương Ngộ không nói gì, một người giống cha một người giống mẹ, cứ coi là vậy đi! Hắn cũng cẩn thận nhìn kỹ mặt mày cả hai, cho dù tách ra hay là gộp lại, thực sự không có nổi một chút tương tự nào.
Nguyệt Hồi không thoa phấn thơm, khi ở nhà còn có đám Lục Ỷ thay nàng chăm chút, đến khi vào cung nàng cũng lười. Mất đi thứ mùi son phấn kia, mùi thơm từ chính cô nương nương thoang thoảng, nhẹ nhàng, chẳng giống ai…
Hắn thối lui một bước, “Được rồi, muội đi đi, đến điểm danh với Hoàng Thượng một cái, lát nữa Từ gia sắp vào rồi.”
Nguyệt Hồi vâng dạ, trong lòng mong đợi không biết Hoàng Hậu tương lai trông sẽ thế nào, lanh lẹ rời khỏi noãn các.
Trên đường đi gặp được Tần Cửu An đang nâng một gốc san hô đỏ sậm đi vào, Tần Cửu An chào một tiếng cô nương, “Cô nương đã bình phục rồi?”
Nguyệt Hồi đáp “đúng vậy”, vừa đội mũ ô sa của nữ quan lên. Hình dạng của cái mũ kia cơ bản là giống với của nam nhân, khác ở chỗ trên mũ ô sa của nữ quan có thêu hoa tinh xảo, giữa mũ có một viên ngọc, hai bên cánh mũ có sợi lưu tô, khi ngọ nguậy là sợi tua sẽ lay động.
Nguyệt Hồi lắc lư đầu, trông giống như cái tượng đất quan hạt vừng hay được bày bán. Tính nàng hoạt bát, cười nói: “Hai ngày nay làm Thiếu giám thêm phiền toái, cảm ơn Thiếu giám nhé.” Nói xong liền vọt ra khỏi cửa lớn minh gian.
Tần Cửu An bật cười, “Đúng là cô nương trẻ tuổi, khỏe phải biết!” Vừa nói vừa đi vào noãn các bày biện san hô, cười thưa: “Đây là quà Nam Uyển Vương sai người đưa vào kinh hiếu kính lão tổ tông, suốt dọc đường một nam một bắc mấy ngàn dặm, bọn họ cõng cái tráp lớn trên lưng đến, lão tổ tông xem, không hề sứt mẻ chút nào.”
Lương Ngộ nâng mắt, “Nam Uyển Vương?”
Tần Cửu An đáp: “Đúng rồi, chính là người Kỳ ở Nam Man Tử đó ạ, gia tộc đó chỉ toàn mỹ nhân. Chẳng phải lần trước đã có ý chỉ cho Nam Uyển đưa cô nương tiến cung đó sao, Nam Uyển Vương là người thông minh, tạm thời vị trí Hoàng Hậu bị người ta chiếm rồi, nhưng cô nương nhà họ mà được lão tổ tông nâng đỡ thì hàm Quý Phi không thoát đi đâu được.”
Lương Ngộ liếc nhìn cây san hô kia, tỉ lệ tuyệt hảo, đỏ sậm như máu. Sự cẩn trọng của Nam Uyển Vương đúng là danh bất hư truyền, rất đỗi rộng rãi, nói là tặng đồ chơi cho Chưởng ấn mà không đưa đến trong phủ, đưa thẳng vào cung. Quang minh chính đại thế này không bị coi là đút lót, mọi người đều nhìn thấy được.
Lương Ngộ một lần nữa mở hồ sơ ghi chép ra, rũ mắt nói: “Chờ qua năm cũng nên sai người thu xếp chuyện này. Tháng ba Hoàng Thượng đại hôn, những cô nương nhà phiên vương vào kinh lúc tháng sáu tháng bảy, chia ra như vậy để Hoàng Hậu không quá thiệt thòi, cũng là vì sức khỏe của Hoàng Thượng.”
Tần Cửu An vâng, “Việc lập Hậu đã ở ngay trước mắt, còn bốn vị nữ quan kia, Hoàng Thượng định xử lý thế nào ạ?”
Lương Ngộ nhấc bút chấm mực, hờ hững nói: “Không lên tiếng thì nghĩa là không giữ, mấy đồ vật đó không dùng được nữa rồi, uổng phí cả một phen khổ tâm của ta.”
Tần Cửu An rụt cổ, không dám đáp lại lời này. Cũng may hiện giờ Hoàng Thượng cực kỳ để tâm Nguyệt Hồi cô nương, chỉ cần Nguyệt Hồi cô nương chiếm được hứng thú của Hoàng Thượng, chẳng cần đến Lương Ngộ động tay, kiểu gì cũng có được một vị trí từ Phi trở lên.

Ở đằng kia Nguyệt Hồi đã đi đến trước mặt Hoàng Đế, cười nói: “Nô tỳ khỏe lắm, khỏi hết rồi, Vạn Tuế Gia đừng lo.”
Hoàng Đế đi từ sau án ra, nương theo ánh nắng bên ngoài cẩn thận ngắm sắc mặt nàng, không thấy nàng còn vẻ gì đau đớn mỏi mệt, liền cười nói: “Thế là tốt rồi, trẫm sợ hôm nay ngươi không dậy được, bây giờ thấy ngươi tràn đầy sinh lực, trẫm cũng yên tâm.”
Nguyệt Hồi ngẩng đầu nhìn, thấy Hoàng Đế vẫn đội khăn lưới, cũng không nhìn ra khác lạ gì, liền hỏi: “Hôm nay ai làm việc thay nô tỳ thế? Hầu hạ Hoàng Thượng có tốt không?”
Hoàng Đế nói: “Không ai hầu hạ cả, trẫm tự mình chải. Trước đây khi chưa lên ngôi Hoàng Đế, vẫn còn sống trong Nam Tam Sở, trẫm vẫn luôn tự làm. Những thái giám chải đầu tay chân thô kệch, hẳn là vì trẫm không được ưa thích, thường bị túm chặt đến nỗi da đầu cũng đau.”
Nguyệt Hồi không khỏi líu lưỡi, “Ngày trước nô tỳ kiếm sống ở bến thuyền, cứ nghĩ sinh ra trong nhà Đế Vương thật tốt, không cần khom lưng vì năm đấu gạo. Nhưng bây giờ nghe Hoàng Thượng kể, vì sao đãi ngộ với Hoàng tử cũng bị phân biệt cơ chứ?”
Hoàng Đế nói: “Thái giám giỏi nhất là ngó mặt mới đặt đồ ăn, khi đó mẹ ruột trẫm mất sớm, không có ai che chở, Đại bạn cũng chưa đến, bên cạnh trẫm chỉ có hai tên thái giám tam đẳng, ngoại trừ việc ăn uống thì chẳng buồn hỏi đến gì khác. Sau này trẫm làm Hoàng Đế, phạt hai tên hỗn trướng đó đi cọ thùng phân, vốn nghĩ có thể khiến mọi thứ long trời lở đất, nhưng mà trẫm đã lầm, trẫm không thể tấn vị phân cho mẫu thân được, đến bây giờ bà ấy vẫn chỉ là Thái phi.”
Đúng là làm Hoàng Đế cũng có lúc không suôn sẻ, Nguyệt Hồi liền an ủi hắn: “Không sao, chờ đến khi Thái Hậu được trăm năm thì Hoàng Thượng thoải mái ban thụy hào cho Thái phi. Dù có phong Hoàng Hậu thì vẫn hơn Thái Hậu nhiều.”
Hoàng Đế nghe nàng nói xong mới cười rộ lên, “Ngươi tiến cung chưa được mấy ngày, giờ đã biết đến thụy hào rồi.”
“Ăn cơm nhà nào biết việc nhà nấy mà, bây giờ nô tỳ đã là người trong cung, đương nhiên phải biết những thứ này.” Nói xong lại nhìn cái đồng hồ Tây dương hình chim tước trên án, “Bao giờ Hoàng Hậu nương nương và người nhà tiến cung thế nhỉ?”
Hoàng Đế nói: “Giờ thân vào, giờ dậu ra…Chỉ là vào cho có theo quy củ thôi, từ bao đời trước đều như thế.”
Nguyệt Hồi ồ một tiếng, thần sắc như thường. Nhưng trái tim Hoàng Đế lại có chút thấp thỏm, hắn túm nhẹ tay áo nàng, “Hoàng Hậu sắp đến, có phải ngươi không vui không?”
Nguyệt Hồi nói sao mà thế được, “Nô tỳ còn ngóng trông nương nương vào, Hoàng Thượng sắp đại hôn rồi, thế là có thêm người bầu bạn.”
Nhưng mà phu thê thực sự có thể ở bên nhau không nhiều lắm. Vị Từ Hoàng Hậu này đúng là do hắn chọn, nhưng chọn là vì nhắm vào Từ gia thế đại trung lương, chọn là để lấp kín miệng lưỡi thiên hạ.
Muốn biết một người có ý gì với ngươi hay không, có thể nhìn ra được trong thời điểm này. Hiển nhiên sự thích của Nguyệt Hồi đối với hắn vẫn chưa đạt đến mức chiếm hữu, bởi vì không thể khơi dậy lòng ghen tị của nàng, Hoàng Đế cảm thấy có chút thẫn thờ.
“Đêm nay trẫm đưa người đến Hậu Hải, lát nữa về ngươi chuẩn bị đi.” Hoàng Đế nói, có chút lấy lòng.
Nguyệt Hồi chần chừ, “Chẳng phải đêm nay còn phải đón tiếp Từ gia sao…”
“Bọn họ về rồi thì chúng ta xuất cung.” Hoàng Đế tính toán, “Giờ dậu cũng không coi là muộn, trẫm sai người đốt đèn hoa đăng trên hồ, chúng ta sẽ đón năm mới ở đó.”
Nguyệt Hồi nghe, cảm thấy tốt thì có tốt, nhưng trong lòng vẫn nhớ thương ca ca. Hôm qua nàng đã đồng ý sẽ cùng ca ca xem pháo hoa, bây giờ lại đi theo đến Tây Hải Tử, thế tức là bội hứa với ca ca, không hay chút nào.
Nhưng vị này là Hoàng Đế, tuy trông thì dễ nói chuyện, tính tình cũng ấm áp, nhưng không thể thực sự coi hắn như người bình thường. Dù sao Nguyệt Hồi vẫn còn vài phần kiêng kị, chỉ hỏi: “Tây Hải Tử là hoa viên hoàng gia, Hoàng Thượng đến đó, thế thì Chưởng ấn có đi cùng không?”
Hoàng Đế nói không cần, “Ở đó có người chuyên hầu hạ rồi.”
Nàng ậm ừ, “Thế…Lát nữa nô tỳ báo lại với Chưởng ấn một tiếng.”
Hoàng Đế còn suy nghĩ chu toàn hơn cả nàng, “Ngươi đừng vội, chờ tiệc tan, trẫm sẽ tự mình nói với Đại bạn. Đại bạn vất vả suốt năm, lần này phải để hắn được nghỉ ngơi một chút, chúng ta tự mình đi.” Nói xong thấy nàng vẫn do dự, liền cười nói: “Ngươi yên tâm, sẽ giống như lần trước thôi, chúng ta đưa Tất Vân theo. Ngươi cũng đừng lo, trẫm sẽ không làm chuyện gì không hay với ngươi, trong mắt trẫm ngươi không giống những người trong hậu cung, trẫm quý trọng ngươi, muốn được ở cạnh ngươi như bằng hữu, sẽ không làm gì phá hỏng phần tình nghĩa này đâu.”

Đã nói đến tận đây rồi, đúng là không có gì phải lo lắng. Nguyệt Hồi là kiểu lớn mật, cân nhắc thấy người này đáng tin, thế là chuyện đi chơi chiếm cứ hoàn toàn đầu óc nàng. Nàng bắt đầu toàn tâm toàn ý ngóng trông Từ Hoàng Hậu vào cung, ngóng trông đại yến kết thúc sớm một chút, nàng sẽ ngồi trên mặt băng vừa nạo tuyết ăn lê đông lạnh, vừa ngắm Tử Cấm Thành bắn pháo hoa.
Đương nhiên thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến giờ thân. Bởi vì cô nương Từ gia vẫn chưa chính thức bước lên bảo tọa Hoàng Hậu, cho nên khi vào cung cũng chỉ phô trương hơn người trong tông thất một chút thôi. Lễ nghi ba quỳ chín lạy là không thể thiếu, nhưng để thể hiện sự coi trọng của Hoàng Đế, Lương Ngộ tự mình ra Đông Hoa Môn nghênh đón.
Về khoa trương thì Tư Lễ Giám luôn làm rất đầy đủ, đoàn người mặc cẩm y đai ngọc, đứng sừng sững trong thế giới trắng xóa như lưu ly, phóng mắt nhìn tới là thấy ngay cảnh đẹp vui tươi rộn ràng.
Cuối cùng xe của Từ phủ đã đến, xuống xe đầu tiên là Thái phó Từ Túc, nhìn thấy Lương Ngộ liền chắp tay cảm tạ: “Hết thảy đều nhờ Xưởng công.”
Trước đây Từ Túc là Tổng sư phó của Thượng Thư Phòng, các Hoàng tử đều từng qua tay ông ta dạy dỗ, Hoàng Đế cũng coi như là học trò của ông ta. Một vị quan văn, ngoài việc có học vấn ra thì còn phải biết chọn đúng lập trường, đây không phải việc dễ dàng gì, nhưng đạo lý xử thế của Từ Túc là ai làm Hoàng Đế thì ủng hộ người đó, bởi vậy giao tình của ông ta với Lương Ngộ cũng không tệ, dù sao đều cùng chung một mục tiêu là bồi dưỡng Hoàng Đế.
Lương Ngộ đáp lễ, khẽ cười một tiếng: “Lão Từ, mấy hôm nay nhà ta bận quá, chưa kịp tới phủ ngài chúc mừng, hôm nay đành bù cái lễ này vậy.”
Từ Túc không phải kẻ ngu, có những lời không cần phải nói quá rõ ràng, ông ta cũng hiểu hết. Nếu do Thái Hậu làm chủ thì ngai Hậu này sẽ không bao giờ rơi được xuống đầu Từ gia. Chỉ có Hoàng Đế và Lương Ngộ hợp lại, Lương Ngộ đứng ra hòa giải, lúc này mới miễn cưỡng thắng thế được người nhà mẹ đẻ Thái Hậu, cũng miễn cưỡng để cho Thái Hậu tiếp tục nắm giữ hậu cung vài chục năm tiếp theo.
Tuyết mịn bay tán loạn, Từ thái phó bắt tay với Lương Ngộ cách lớp vải, “Giúp đỡ của Xưởng công, Từ mỗ suốt đời không quên.”
Lương Ngộ chỉ chờ những lời này, lập tức cười nói: “Lão Từ nói quá lời rồi, đều là giúp chủ tử phân ưu mà.” Vừa nói, vừa xoay người nhìn, thấy xe phượng có Cẩm Y Vệ vây quanh đang chậm rãi rẽ vào lối đi, hắn giơ tay chỉ thị, thái giám chấp sự mở lọng che thật lớn đứng một bên che đi gió tuyết, hắn bước tới, vén mành kiệu, nâng cánh tay lên.
Từ Hoàng Hậu ăn mặc lộng lẫy, tóc gắn đầy châu ngọc, ngọc bội lách cách. Ngọn đèn soi sáng gương mặt đoan trang tú lệ, không có nhan sắc kinh người, nhưng lại rất có phong phạm bậc mẫu nghi thiên hạ. Một trọng lượng nhẹ nhàng dừng trên cánh tay hắn, vững vàng bước xuống, gật đầu nói một tiếng “làm phiền rồi”, đây chính là khí khái của nhà thơ lễ dưỡng thành.
Xem rất hợp với tiêu chuẩn cho Hoàng Hậu, nhưng mà có một chỗ không tốt, nữ nhân quá mức thủ lễ không có gì vui, e là đến cuối cùng cũng chỉ có được sự tôn trọng của Hoàng Đế, còn lại chẳng có gì khác.
Lương Ngộ hành lễ với nàng, ôn hòa nói: “Nương nương, thần là Chưởng ấn Tư Lễ Giám Lương Ngộ, hôm nay phụng mệnh Thái Hậu nghênh đón nương nương. Nương nương vào cung lần đầu, e còn có điều bất tiện, nương nương có bất kỳ sai phái gì thì cứ nói cho thần là được.”
Từ Hoàng Hậu không nói nhiều lắm, chỉ hơi cúi người, “Được, đa tạ Chưởng ấn đại nhân.”
Ác danh của Lương Ngộ trước nay vẫn luôn tràn lan bên ngoài, một kẻ khiến người người sợ hãi nhưng cũng gợi nên ham muốn nghiên cứu tìm tòi. Từ Hoàng Hậu lặng lẽ liếc hắn một cái, kỳ quái thực sự, tưởng đâu thái giám quyền to đều vừa béo vừa trắng, tướng mạo cay nghiệt chua ngoa, nhưng vị này lại không hề, hắn trẻ tuổi, nho nhã, tuấn tú, biết tiết biết lễ, tiến lui phù hợp.
Trong những gia đình trâm anh, các tiểu thư khuê các cũng sẽ được nghe đôi chút lời đồn đại bên ngoài, nhưng không được đàm luận tướng mạo nam nhân, sợ làm các tiểu thư nhộn nhạo xuân tâm. Từ Hoàng Hậu ít khi gặp được người nào có dáng vẻ như vậy, tuy đã cực lực khắc chế nhưng vẫn phải liếc hắn nhiều thêm một cái.
Cái liếc mắt này khiến Lương Ngộ nhìn sang, hắn vẫn là biểu cảm ôn hòa như cũ, lại cười nói: “Vốn là hôm nay nương nương sẽ đến gặp mặt Thái Hậu, chào hỏi Thái Hậu trước, nhưng ngại phượng thể Thái Hậu không khỏe, đành miễn bước này. Yến hội hôm nay tuy nói là đại yến, thực ra vẫn là một buổi gia yến thôi, đặt ở ngay Phụng Thiên Điện. Vạn Tuế Gia đã qua đó rồi, chỉ chờ nương nương đến liền khai tiệc.”
Lương Ngộ giải thích cho Hoàng Hậu chút lề thói trong cung, mỗi câu mỗi tiếng đều ấm áp thong dong. Ít ngày nữa vị này sẽ là chủ nhân mới của cung đình, trước đó giao thiệp tốt một chút, không sai đi đâu được.
Bọn họ chầm chậm đi tới, đằng sau tường cung có mấy cái đầu thò ra. Nữ quan bên cạnh Hoàng Đế, đặc biệt là 4 vị phục vụ giường chiếu kia không thể xuất hiện trong trường hợp này, các nàng đành phải túm theo Nguyệt Hồi, chui vào trong góc nhìn lén, chua ngoa nói thầm: “Vị này là Hoàng Hậu nương nương của chúng ta sao, hình như trông cũng không đẹp lắm.”
Nguyệt Hồi không cảm thấy như vậy, “Ta thấy rất xinh đẹp mà, mặt mày kia trông lanh lợi, còn độ lượng nữa!”
Tư trướng cười nhạo, “Lanh lợi độ lượng thì ta chẳng nhìn ra, nhưng nhìn không thì thấy chủ tử nương nương khoa trương quá mức. Sợ bị ngã hay sao, còn đòi Chưởng ấn phải đỡ.” Mặt xưng mày xỉa.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, không có nhiều cô nương gặp Lương Ngộ mà vẫn có thể thờ ơ cho lắm. Cung phi dan díu với thái giám nhiều, tầm mắt ca ca cao như vậy, đừng nói là sau này muốn “gì gì đó” với Hoàng Hậu đấy!
Bỗng dưng Nguyệt Hồi thấy sốt ruột, nghe tiếng tế nhạc của Giáo Phường Tư du dương vọng tới, Hoàng Đế đã đi đến đan bệ nghênh đón. Nàng không buồn để ý thái độ của Hoàng Đế với vị tân Hoàng Hậu này thế nào nữa, chỉ yên lặng nhìn chằm chằm đôi tay ca ca đang đỡ người ta, xem khi nào thì hắn chịu thu về.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.