Biên tập: BộtThiệu Tử Văn nói vậy rồi bổ sung thêm câu: “Đừng để đốc quân biết.” Anh ấy vừa mở miệng đã liếc thấy mũi ủng chiến đấu màu đen cạnh tường. Dáng giày kia, chất liệu kia thật là quen mắt.
Anh ấy đảo mắt, đột nhiên kêu lên: “Ái chà, trưa nay có canh đỗ xanh đấy.” Sau đó quay đầu, chuồn mất dạng. Anh lính bị bỏ lại kia không biết gì, vừa ngáp to vừa lẩm bẩm: “Lúc nãy vừa mới ăn rồi mà nhỉ.” Sau đó đi ra ngoài.
Anh ta mới đi được hai bước đã khựng lại. Mặt cậu Tư vốn xanh mét, khi thấy anh lính lại trở mặt, giọng trầm thấp như ma vương: “Ăn xong rồi à?” Anh lính quèn vừa run rẩy vừa há miệng, nhưng không thốt ra được nửa chữ “đốc quân”.
Nom cậu Tư thế này, không phạt anh ta chạy vòng mới là lạ. Mợ chủ phía sau xem chừng không nóng nảy như chồng mình. Ngoài vẻ mặt nhợt nhạt ra, thấy anh ta run rẩy là thế, ánh mắt cô vẫn ánh lên chút cảm thông. Cô rũ mắt, đột nhiên cười khổ, nhưng vẫn dịu dàng nói với anh ta: “Ăn xong rồi thì tới gốc cây nghỉ ngơi đi, tôi mới thấy nhiều người ở đó đấy.”
Trước giờ cô chưa từng tới quân bộ, còn Cố Yên Nhiên không rõ đã tới bao nhiêu lần rồi. Cận Tiêu thật muốn ôm ngực mình, vì thấy hơi khó thở. Có điều anh lính quèn đang run lẩy bẩy kia lại khiến cô lo chuyện bao đồng, đi thông cảm với người không liên quan. Tuy cậu Tư phong lưu, những tháng ngày đã qua cũng chưa từng khinh khi cô,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-tro/1247329/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.