Biên tập: BộtGió mát đầu hạ lướt qua tuyệt không giống cái oi bức ban ngày, có lẽ đây cũng là chút khen thưởng lúc nghỉ ngơi cho những người làm công vất vả. Vì thị lực của Cận Tiêu không tốt nên sân thượng còn bật đèn điện để chiếu sáng cho cô. Cành cây từ hai bên sân thượng sà vào, Cận Tiêu đưa tay muốn bắt lấy, nhưng vì đang nằm trên tấm lót bằng mây nên không chạm tới được.
Cậu Tư nhìn cô cố gắng đưa tay ra một lúc lâu mà không được như ý, vẫn không hái nó xuống được, cuối cùng anh không nhìn tiếp được nữa nên đã duỗi cánh tay bẻ một cành Bạch Dương nhỏ xuống.
Cận Tiêu nhận lấy rồi ngửi mùi lá cây, cô hít sâu một hơi như đang rất hưởng thụ, cậu Tư nghiêng đầu hỏi cô: “Thơm không? Làm gì có hoa.”
“Sao lại không thơm?” Cận Tiêu cầm cành cây nhỏ kia, nhàm chán vỗ nhẹ vào mặt mình: “Ký ức của khứu giác là lưu lại lâu nhất.”
Thì ra khứu giác còn có tác dụng như vậy nữa, cậu Tư hào hứng nghiêng người, dùng tay chống đầu hỏi cô: “Ồ? Vậy anh thì sao? Anh có hương gì?”
Cận Tiêu đảo mắt rồi chuyển chủ đề sang chuyện khác: “Ơ, có phải Cinderella xin cha mang cành Bạch Dương cho mình không?”
Cậu Tư nghiêng người muốn hỏi cô cho rõ, Cận Tiêu muốn tránh nhưng lại bị anh bắt lấy mà truy vấn: “Anh có mùi hương gì?”
Anh hỏi rất nghiêm túc, còn mím môi chờ câu trả lời của Cận Tiêu. Cô cong mắt, không nhịn được nên vừa đẩy mặt anh ra vừa cười, giọng cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-tro/1247316/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.