*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Biên tập: BộtDù là các bến cảng ở thành phố thông thương với nước ngoài sớm nhất cũng có rất ít phụ nữ biết tiếng Anh, huống hồ nơi đây còn là đất Bắc. Hai người phụ nữ kia ngước mắt lên với vẻ ngạc nhiên, sau đó người đến từ phía Nam lại nhận ra Cận Tiêu mà cười nói: “Bà Nhan.”
Giọng địa phương của cô ấy quá nặng nên suýt chút nữa Cận Tiêu đã không nghe ra, cô ấy cũng cười đầy ngượng ngùng: “Tiếng phổ thông của tôi không tốt, cô đừng lấy làm lạ.”
Câu này quá dài khiến Cận Tiêu càng khó hiểu hơn, cuối cùng người phụ nữ ở phía Nam kia cũng bỏ cuộc rồi nói tiếng Anh với cô: “Bà Nhan từng đi du học sao?”
Du học? Cận Tiêu giật mình.
Đương nhiên là chưa từng.
Nếu nói về tiếng Anh của cô thì lại là một câu chuyện xưa rất dài.
Nói đến đây phải kể về năm 1912, cũng là một năm thay cũ đổi mới, luật mới ban hành quy định thành Tín Châu và thành có tổng thống mới kia có chung một dòng sông, bởi vậy tin tức cũng trở nên lưu thông hơn. (1) Phong trào cho phụ nữ đi học đã bùng nổ được một thời gian, sau đó những lớp học kiểu mới dần được đưa vào hoạt động. Khi ấy Cận Quốc là một thương nhân buôn gỗ, ông ta đã tính sẽ dồn của cải của cả nhà để cho hai đứa con trai theo học tại trường có nhiều quý tộc,. Ông ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-tro/1247308/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.