Biên tập: BộtGiọng cô vừa rồi nhiễm ý cười khiến cậu Tư càng không vui. Khi tất cả đã rời đi gần hết, anh tiện tay ném món đồ kia lên bàn, trầm giọng hỏi: “Hình như em vui lắm nhỉ?”
Cận Tiêu chăm chú nhìn thử, thì ra là một khẩu súng lục, vì vậy ý cười nơi khóe môi cô càng rõ nét hơn. Lúc này cô thật sự rất vui, thậm chí cũng lười che giấu: “Sao thế, một cô bé nho nhỏ đã phiền cậu phải dùng đến súng rồi à?”
Hiếm lắm Nhan Trưng Bắc mới bị cô đem ra làm trò cười, anh mất tự nhiên mà giận tái mặt, sau đó lại chỉ vào cô nói: “Em thích anh ở bên những cô gái khác sao? Em vội vàng muốn đẩy anh đi như thế?”
Anh còn rất nhiều lời chưa hỏi thành lời, ví dụ như thật ra em không thèm quan tâm như vậy là vì không thích anh hay anh làm gì khiến em ghét? Những vui vẻ và không vui giữa anh và em có mấy phần là thật, mấy phần là giả?
Nhưng anh không thể mất mặt hỏi những lời như thế được, dù hôm nay hỏi như vậy đã khiến anh cảm thấy bản thân không hề có khí khái đàn ông rồi. Anh vừa khinh bỉ vừa tức giận với chính mình, đã giận mình kém cỏi còn giận cô tới đau nhức tim gan.
Sau khi cậu Tư nói lời này, phòng đọc sách yên tĩnh tới mấy giây. Đôi mắt to của Cận Tiêu nhìn anh chợt lóe lên, không nhìn ra là đang suy nghĩ điều gì.
Lúc đầu cô còn nghi ngờ cậu Tư không muốn trêu vào phụ nữ nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-tro/1247296/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.