*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Biên tập: BộtĐồng hồ ngoài hành lang điểm năm giờ, sau đó có một chú chim báo giờ bằng gỗ bật ra. Nhan Trưng Bắc nhìn chú chim ồn ào kia thì lâm vào trầm tư.
Hôm nay anh nhắc đến chuyện của Cận Tiêu với tư lệnh, cha anh cũng không từ chối. Chỉ là một lúc lâu sau, ông đột nhiên nói với anh: “Trưng Bắc, cha già rồi.”
Đương nhiên cậu Tư biết cha mình đã già, bởi lúc anh ra đời, tư lệnh Nhan đã và đang gây dựng sự nghiệp. Lúc ông đạt được thành tựu và thống lĩnh một phương trời, thì dù có thương anh đi chăng nữa, cũng thật sự không rảnh để quan tâm. Trong hai mươi lăm năm anh trưởng thành, hai người anh trai đều chiếm giữ một phương và đã đủ lông đủ cánh. Tư lệnh Nhan chinh chiến cả một đời, rồi chợt phát hiện con trai út mình thương yêu nhất thật ra lại yếu thế nhất.
Nếu muốn anh mạnh khỏe cả đời, không âu lo thì không thể trao quyền cầm quân, nhưng không trao quyền cầm quân thì lấy gì để vững chân trong thời loạn này đây?
Thời gian cũng giống như chiếc đồng hồ lúc này, trôi qua tích tắc tích tắc tích tắc. Nhan Trưng Bắc đã nghe tiếng báo giờ này vài chục năm, đến giờ lại không thể nghe tiếp được nữa.
Nếu là nhà bình thường, con cái lớn rồi sẽ tách ra ở riêng. Còn với nhà họ Nhan, nếu phân chia thì sẽ là ăn vào phần cơ nghiệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-tro/1247289/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.