Trầm Uyển ngẩn người ra khi nghe câu nói của Thượng Quan Diệp, cô khẽ rùng mình.
Thượng Quan Diệp là đang cảnh cáo cô ư? Thật sự đúng như lời Thượng Quan Diệp nói, người cha ruột Cung Mặc của cô vô cùng đáng sợ. Nếu như hắn ta thật sự biết chuyện cô mang thai, liệu hắn...có ép cô phá bỏ không? Huống hồ Cung Mặc và Ngự Trầm Quân lại là kẻ thù của nhau nữa.
- Nhưng mà tôi...tôi đi rồi, còn cô thì sao?
Thượng Quan Diệp là thuộc hạ của Cung Mặc, liệu Cung Mặc có nổi một trận lôi đình nếu như hắn biết chuyện Thượng Quan Diệp xúi giục Trầm Uyển bỏ đi không? Đến lúc đó, Thượng Quan Diệp sẽ thế nào? Trầm Uyển thực sự không muốn cô ấy vì mình mà bị liên luỵ.
Thượng Quan Diệp cười khe khẽ, có lẽ là lâu lắm rồi cô mới nở nụ cười. Thì ra trên thế giới này, còn có người quan tâm tới cô, không không phải quan tâm theo kiểu của Cung Mặc.
Cô liền nắm lấy tay Trầm Uyển mà trấn an:
- Yên tâm, tôi đi theo chủ thượng đã lâu, ngài ấy sẽ không làm khó tôi đâu. Vì thế cô mau đi đi.
Tuy là Thượng Quan Diệp nói vậy, nhưng Trầm Uyển vẫn còn đắn đo suy nghĩ một lúc. Đột nhiên ngay lúc này chuông điện thoại của cô vang lên liên hồi như đang thúc giục cô, cô hơi hốt mà cầm điện thoại lên. Là Ngự Trầm Quân gọi?
Chết rồi, cô thế nào mà lại quên béng mất chuyện này chứ? Trời đã sáng từ khi nào rồi?
Trầm Uyển định nghe máy, nhưng đúng lúc điện thoại lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-tinh/1807893/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.