Trầm Uyển đen mặt lại, có chút miễn cưỡng khi bị Ngự Trầm Quân ôm chặt. Hắn ta có cần bá đạo như thế không? Dù sao đây cũng là ở ngoài, hắn không thể cho cô chút thể diện được sao?
Kim Thực lập tức hiểu ra vấn đề, cười trừ. Tuy bên ngoài mặt là nở ra nụ cười ái ngại, nhưng tận sâu bên trong Kim Thực đang cực kì phẫn nộ:
"Mẹ kiếp, chỉ vì một con đàn bà mà hắn ta dám không coi mình ra gì. Ngự Trầm Quân, chờ đó cho tao."
...
Sau khi tỉnh lại, Ngưng Tịnh cảm giác như đầu mình sắp nổ tung. Cô lắc lắc đầu cho tỉnh táo, cố đảo mắt nhìn xung quanh mình.
Đây là đâu?
Trong lòng Ngưng Tịnh dâng lên cảm giác bất an sợ hãi, ngay lúc này cô chỉ muốn được nhìn thấy Hoắc Thường Nghị, được hắn tới cứu mình. Nhưng mà, liệu hắn ta còn quan tâm đến cô?
Không đâu, bên cạnh Hoắc Thường Nghị nhiều phụ nữ như vậy, sao hắn ta có thể nhớ tới cô chứ?
Ngưng Tịnh nở nụ cười chua xót, cô vô thức sờ vào bụng mình:
- Con à, mẹ phải làm sao đây?
Bàn tay cô tới giờ vẫn còn chảy máu, máu tươi dính lên áo cô. Nhưng lúc này cô chẳng thấy đau đớn một chút nào cả. Chỉ là vết thương ngoài da, sao bằng vết thương trong lòng cô chứ?
Đột nhiên bên ngoài có tiếng phá khoá cửa, Ngưng Tịnh cảnh giác hơi lùi lại phía sau. Căn phòng mà cô bị nhốt là một căn phòng kín mít, ngay cả cửa sổ cũng không có. Cho nên bọn họ mới tự tin là cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-tinh/1807877/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.