(25)
Ngự Trầm Uyển, tôi nuôi em lớn, là để em phục tùng tôi, chứ không phải để em phản kháng tôi.
...
Trầm Uyển kinh hãi, liều mạng phản kháng, giẫy giụa. Nhưng chính cô cũng biết rõ, dù có phản kháng thế nào cũng không thể nào thoát khỏi người đàn ông như ma quỷ này.
Ngược lại, Ngự Trầm Quân lại cười, nụ cười lạnh lẽo tựa như sứ giả địa ngục tới đem người đi.
- Ngự Trầm Uyển, tôi nuôi em lớn, là để em phục tùng tôi, chứ không phải để em phản kháng tôi.
Giọng nói cũng lạnh thấu xương tủy, khiến cho Trầm Uyển cảm thấy bí bách. Cô nở nụ cười nhạt:
- Ông nhất quyết phải ép buộc tôi như vậy sao?
Ngự Trầm Quân gằn từng chữ một:
- Đúng vậy.
Vào giây phút này, cô cảm thấy trái tim mình đã hoàn toàn tan vỡ rồi, không còn hy vọng gì nữa rồi. Cô tuyệt vọng nâng đôi mắt trong veo ngấn lệ lên nhìn cha nuôi.
- Được, vậy chúng ta về nhà đã.
Ngự Trầm Quân thấy cô đột nhiên đổi ý, trong lòng nghi hoặc:
- Em đừng hòng giở trò.
- Tới lúc này tôi còn có thể giở trò sao?
Cô cười thê lương, dường như cũng tự giễu cợt chính bản thân mình. Ngự Trầm Quân ngờ ngợ tin cô, liền ngồi thẳng dậy, tao nhã lái xe về nhà. Dọc đường, Ngự Trầm Uyển hướng đôi mắt vô hồn nhìn xuyên qua cửa kính, ngắm nhìn vạn vật trong đêm. Thời gian cô và Ngự Trầm Quân ở trong nhà hàng, ở bên ngoài đã được bao phủ bởi màn đêm.
Nhìn dòng người tấp nập đang chuẩn bị về nhà,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-tinh/1807812/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.