Chương trước
Chương sau
(25)
Ngự Trầm Uyển, tôi nuôi em lớn, là để em phục tùng tôi, chứ không phải để em phản kháng tôi.
...
Trầm Uyển kinh hãi, liều mạng phản kháng, giẫy giụa. Nhưng chính cô cũng biết rõ, dù có phản kháng thế nào cũng không thể nào thoát khỏi người đàn ông như ma quỷ này.
Ngược lại, Ngự Trầm Quân lại cười, nụ cười lạnh lẽo tựa như sứ giả địa ngục tới đem người đi.
- Ngự Trầm Uyển, tôi nuôi em lớn, là để em phục tùng tôi, chứ không phải để em phản kháng tôi.
Giọng nói cũng lạnh thấu xương tủy, khiến cho Trầm Uyển cảm thấy bí bách. Cô nở nụ cười nhạt:
- Ông nhất quyết phải ép buộc tôi như vậy sao?
Ngự Trầm Quân gằn từng chữ một:
- Đúng vậy.
Vào giây phút này, cô cảm thấy trái tim mình đã hoàn toàn tan vỡ rồi, không còn hy vọng gì nữa rồi. Cô tuyệt vọng nâng đôi mắt trong veo ngấn lệ lên nhìn cha nuôi.
- Được, vậy chúng ta về nhà đã.
Ngự Trầm Quân thấy cô đột nhiên đổi ý, trong lòng nghi hoặc:
- Em đừng hòng giở trò.
- Tới lúc này tôi còn có thể giở trò sao?
Cô cười thê lương, dường như cũng tự giễu cợt chính bản thân mình. Ngự Trầm Quân ngờ ngợ tin cô, liền ngồi thẳng dậy, tao nhã lái xe về nhà. Dọc đường, Ngự Trầm Uyển hướng đôi mắt vô hồn nhìn xuyên qua cửa kính, ngắm nhìn vạn vật trong đêm. Thời gian cô và Ngự Trầm Quân ở trong nhà hàng, ở bên ngoài đã được bao phủ bởi màn đêm.
Nhìn dòng người tấp nập đang chuẩn bị về nhà, về tổ ấm của riêng mình, thấy ai ai cũng nở nụ cười hạnh phúc. Chỉ có cô, về nhà như trở về địa ngục. Bởi vì, tất cả đã thay đổi chỉ trong một đêm.
Ngự Trầm Quân liếc nhìn cô, thấy cô đang chăm chú nhìn bên ngoài. Hắn một tay đưa ra, nắm chặt lấy bàn tay còn lại của cô. Mười ngón tay đan vào nhau giống như một đôi tình nhân hạnh phúc:
- Đang nhìn gì?
- Con cảm thấy bọn họ thật hạnh phúc.
Cô trả lời như người vô hồn, không có ý định kéo bàn tay đang bị Ngự Trầm Quân nắm lấy. Phản kháng, chỉ càng khiến thêm thương tích đầy người mà thôi.
Ngự Trầm Quân nhướn mày không vui:
- Em không hạnh phúc?
Trầm Uyển chỉ cúi đầu không trả lời. Đúng vậy, cô chỉ cảm thấy ngột ngạt, chứ không cảm thấy hạnh phúc. Mặc dù, trước kia nơi đó là ngôi nhà ấm áp tràn đầy tình yêu thương, nhưng tất cả những thứ đó giờ đã thay đổi rồi.
Ngự Trầm Quân cũng không tức giận, siết chặt lấy bàn tay cô, giọng nói trầm thấp vang lên:
- Ngày mai, cùng tôi tới DG.
Trầm Uyển theo phản xạ tự nhiên, có chút tò mò mà ngước nhìn Ngự Trầm Quân. Hắn có ý gì?
Ngự Trầm Quân chỉ nở nụ cười nhạt:
- Tới đó em sẽ biết.
Thấy Ngự Trầm Quân không có ý tiết lộ, Trầm Uyển không hỏi nữa. Con đường về nhà hôm nay thật ngắn, cuối cùng đã trở về tới Ngự Uyển Viên rồi. Chiếc xe thể thao sang trọng thắng lại, Ngự Trầm Quân bước ra và mở cửa xe cho cô.
Lần này Trầm Uyển ngoan ngoãn bước ra, đi theo sau lưng Ngự Trầm Quân lên tới phòng ngủ. Cánh cửa phòng mở ra, toàn bộ đã được dọn dẹp sạch sẽ nhưng những hình ảnh của đêm qua và sáng nay không ngừng hiện lên trong trí óc cô. Cô hít một hơi thật sâu, chủ động bước vào trong trước.
Ngự Trầm Quân bước theo sau, khóa cửa lại. Hắn nhìn thấy cô đang đứng trước mặt mình, ngoan ngoãn cởi khóa váy ra.
Chiếc váy mỏng manh rơi xuống sàn, để lộ toàn bộ thân thể trắng nõn nà không một chút che giấu trước mặt Ngự Trầm Quân. Hắn bước về phía ghế sofa ngồi xuống, nhàn nhã ngắm nhìn cô, xem xem cô sẽ làm thế nào.
Trầm Uyển đưa tay lên kéo dây buộc tóc xuống, mái tóc xoăn mềm mại xõa dài ra, chạm vào bờ vai trần của cô. Cô chậm rãi bước từng bước nặng nề tới gần Ngự Trầm Quân, quỳ xuống dưới chân hắn.
Bàn tay nhỏ đưa lên, chạm vào vật nam tính đang được bao bọc cẩn thận trong quần âu sang trọng.
Ngự Trầm Quân hít một hơi, càng không thể ngờ được cô sẽ có những hành động lớn mật như vậy. Hắn giơ tay xoa xoa đầu cô, khích lệ cô.
Trầm Uyển vô lực, từ từ cởi thắt lưng ra, rồi cởi khóa quần. Vật nam tính đã sớm căng cứng hiện lên trước mắt cô, chỉ được che đậy bởi chiếc quần lót màu đen. Cô kinh hãi thở dốc, cố gắng trút bỏ chiếc quần lót đen xuống sàn.
Sau khi đã loại bỏ hết vượt chướng ngại vật, Trầm Uyển đứng lên rồi ngồi xuống nửa thân dưới của Ngự Trầm Quân. Bàn tay mềm mại như nước vòng qua cổ hắn.
Nơi nữ tính của cô đã sớm kề sát với vật khổng lồ dưới thân hắn, cô khó nhọc loay hoay mãi, cảm giác đau đớn truyền lên khiến cô thở gấp gáp.
- Ưm...
Ngự Trầm Quân nhíu mày, dường như không có kiên nhẫn chờ cô. Cô càng như vậy càng khiến hắn khó chịu, hắn liền đưa tay ra, dùng sức ấn mạnh cô xuống.
- A!
Nơi tư mật của cô đau ê ẩm khi bị vật to lớn xuyên qua, cơ hồ muốn xé rách tất cả. Cô nhăn mặt thở dốc, đôi mắt ngấn nước nhìn chằm chằm vào khuôn mặt điển trai của hắn. Hắn cũng có chút thống khổ khi hành động của cô chậm chạp như vậy, hơi thở càng nặng nhọc.
Bàn tay đưa lên bắt lấy cằm nhỏ của cô, môi hắn tìm kiếm môi cô, nồng nhiệt hôn. Hơi thở gấp gáp của cả hai hòa vào nhau, khiến cho nhiệt độ trong phòng tăng lên không ngừng.
Cảm giác đau đớn dần vơi đi chút ít, Ngự Trầm Quân kéo hai thân thon dài của cô ra duỗi thẳng, một lần nữa nhấn sâu vào bên trong.
- A.
Cô ngửa đầu ra đằng sau, há miệng thở dốc. Mái tóc xoăn dài xõa tung, ướt át mồ hôi. Nhìn cô như vậy, càng quyến rũ gấp vạn phần, càng khiến cho Ngự Trầm Quân điên cuồng.
Điên cuồng ra vào trong cô, đột nhiên hắn đứng dậy, bước về phía giường. Một lát sau, cả hai thân hình trần trụi quấn quýt bên nhau, không ngừng thay đổi tư thế. Tiếng thở dốc của đàn ông, cùng với tiếng rên rỉ khe khẽ của phụ nữ, tất cả dường như trở thành một sự kết hợp hoàn hảo.
Không biết hắn đã chiếm đoạt cô bao nhiêu lâu, không biết cả hai đã thay đổi biết bao nhiêu tư thế...
Trầm Uyển toàn thân vô lực, để mặc cho Ngự Trầm Quân ham muốn mình. Màn đêm kinh khủng dần dần trôi qua...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.