(18)
Uyển, em là của tôi, không ai có thể thay đổi điều đó.
...
Trầm Uyển trợn trừng mắt kinh hãi, cô muốn hét lên nhưng ngay lập tức bị Ngự Trầm Quân nuốt lại. Hắn thỏa thích cắn mút cánh môi đỏ mọng của cô, ý tứ không hề có chút giấu giếm, mặc cho cô có giẫy giụa không ngừng.
Trầm Uyển kinh sợ với nụ hôn nóng bỏng điên cuồng của hắn, bàn tay vô lực yếu ớt phản kháng, nhưng chẳng có tác dụng gì.
Ngự Trầm Quân sau khi hôn cô thỏa thích, mới chịu buông tha cho cánh môi đỏ mọng của cô. Lúc này, khuôn mặt kiều diễm được phủ một tầng mồ hôi mỏng, nóng bừng lên. Trầm Uyển thở hổn hiển, cố gắng hít lấy oxi xung quanh.
Ngự Trầm Quân đáy mắt lóe lên tia nguy hiểm, ngay lập tức bế cô lên phòng. Trầm Uyển cả kinh, cố gắng giẫy giụa.
Rầm!
Cánh cửa phòng đóng lại, Ngự Trầm Quân không chút thương tiếc ném cô lên chiếc giường lớn êm ái, khiến cho váy trên người cô xộc xệch. Trầm Uyển hoảng hốt, muốn ngay lập tức bật dậy bỏ chạy thì liền bị Ngự Trầm Quân đè lên người.
Hắn thích thú nhìn khuôn mặt nhỏ của cô, thích thú khi nhìn thấy cô đang cố giẫy giụa, tựa hồ như một con thú nhỏ bé đang bị hổ vồ đói. Trầm Uyển hoang mang, cô đưa hai tay yếu ớt chống lên lồng ngực chắc rắn Ngự Trầm Quân, tỏ ý phản kháng:
- Cha nuôi, đừng như vậy...
Đây không phải cha nuôi mà cô từng biết. Cha nuôi, sẽ không bao giờ làm những hành vi này với cô. Tại sao, tại sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-tinh/1807805/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.