Chương trước
Chương sau
(4)
Nhận mệnh lệnh, ngay lập tức một đám thuộc hạ bước vào. Người đàn ông nọ sợ hãi hét toáng lên thì bị bịt miệng lại, sau đó những công cụ tra tấn được mang lên. Mà Ngự Trầm Quân, khuôn mặt điển trai vẫn lạnh lẽo không hề biến sắc.
Thuộc hạ của hắn đặt người đàn ông lên ghế điện, lập tức khởi động hệ thống tra tấn. Dòng điện mạnh mẽ truyền vào người của tên đàn ông bị tra tấn khiến cho gã kinh hãi và đau đớn, nhưng vì bịt miệng nên không thể nào hét lên được.
Cả người gã đã gầy gò ốm yếu, lại thêm bị đánh đập lúc thuộc hạ của Ngự Trầm Quân mang về, hiện giờ lại bị tra tấn một cách tàn nhẫn khiến cho gã như muốn chết đi mà không thể chết. Đối mặt với tình cảnh này, tất cả thuộc hạ của Ngự Trầm Quân đều không có một chút cảm xúc hay tình người nào, dường như đây là một việc đã quá quen thuộc xảy ra rồi.
Khoảng chừng một lát sau, khi gã ta không còn động đậy nữa thì Ngự Trầm Quân mới khoát tay, đặt điếu sì gà xuống rồi từ từ đứng lên. Thân hình cao lớn của hắn như đang áp đảo bóng tối.
Thuộc hạ của hắn lập tức cầm một xô nước lạnh hất lên người gã đàn ông vừa bị tra tấn. Gã ta tỉnh lại trong đau đớn, vừa lờ đờ mở mắt đã thấy khuôn mặt lạnh lẽo của Ngự Trầm Quân như quỷ Satan, gã sợ hãi liều mạng cựa quậy.
- Có gan nợ mà không có gan trả? Vương Khiên, ông đang nghi ngờ khả năng làm việc của ta đúng không?
Ngự Trầm Quân lạnh lẽo xé miếng dán bịt mồm gã ra, ngón tay thon dài nâng cằm gã lên, khí thế bức người. Từ trong ánh mắt của Ngự Trầm Quân toát lên sự nguy hiểm chết chóc, đáy mắt hắn không hề có cái gì gọi là tình cảm con người.
- A, thật sự không phải như vậy...tôi...tôi biết lỗi rồi, cầu xin ngài tha mạng...
Gã ta sợ hãi cầu xin, nhưng chỉ thấy Ngự Trầm Quân nhếch môi cười lạnh.
- Rác rưởi! Trước giờ ta ghét nhất là những con chuột nhắt giở trò!
Ngự Trầm Quân lấy một khẩu súng mạ vàng từ ngăn kéo ra, chĩa vào đầu của gã đó. Gã hoảng hốt run rẩy, nhưng chưa kịp kêu lên thì một tiếng "bùng" đã khiến gã câm lặng mãi mãi.
Ngự Trầm Quân hờ hững vứt khẩu súng sang cho Vũ, không thèm liếc nhìn xác chết ngâm trong vũng máu trước mặt lấy một lần, một tên thuộc hạ giơ khăn ướt lên cho hắn lau tay. Hắn vừa tao nhã lau tay như vừa ăn một bữa ăn, vừa liếc nhìn Vũ:
- Dọn sạch chỗ này cho tôi. Chuyện ngày hôm nay, tuyệt đối không được làm kinh động tới tiểu thư.
- Thuộc hạ tuân lệnh.
Ngự Trầm Quân rời khỏi căn phòng đó.
Hắn chính là ông chủ của tập đoàn DG, DG có nghĩa là Dragon - rồng, biểu tượng của sự uy nghiêm quyền lực. Nhưng DG còn có một nghĩa khác...đó là Danger, sự nguy hiểm chết chóc.
Tập đoàn DG kinh doanh nhiều lĩnh lực, trong đó chủ yếu là bất động sản và các lĩnh lực thương mại lớn, các khu du lịch resort, khách sạn và nhà hàng cao cấp 7 sao. Nhưng vẻ bề ngoài càng đơn giản bao nhiêu thì bên trong càng phức tạp bấy nhiêu. Ngoài ra, tập đoàn còn kinh doanh nhiều quán bar, sòng bạc lớn ở thành phố Las Vegas này. Thế lực của Ngự Trầm Quân tương đương với các tổ chức hắc đạo ở châu Á và tổ chức Mafia ở Italy nên không ai dám đắc tội với hắn cả.
Mà Ngự Trầm Quân chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, hắn đã đứng lên vị trí chủ tịch tập đoàn, điều hành tập đoàn vươn lên thành một trong những tập đoàn lớn mạnh nhất thế giới. Các tập đoàn lớn nhỏ, các công ti con của DG trải dài khắp thế giới, cũng không kém cạnh gì tập đoàn JS Lâm thị của Lâm Ngạo Thiên.
Người đàn ông như Ngự Trầm Quân, không ai thật sự biết tuổi của hắn, lai lịch của hắn ra sao. Chỉ biết là, hắn là một người đàn ông bản lĩnh quyết đoán, hành động dứt khoát nhanh gọn lẹ, nhưng hành động vô cùng tàn nhẫn như quỷ.
Gã đàn ông khi nãy chính là một trong số rất rất nhiều người tới chơi tại sòng bạc của DG, do thua lỗ rất nhiều, gã đã trốn nợ và bị người của Ngự Trầm Quân bắt về.
Mà Ngự Trầm Quân, trước giờ hắn rất ghét mấy kẻ tiểu nhân giở trò. Biết bao nhiêu gã đàn ông như vậy đã chết dưới bàn tay lạnh lùng tàn nhẫn của hắn...
Hắn...quả là một người đàn ông nguy hiểm nhưng lại vô cùng hấp dẫn đối với phụ nữ, phụ nữ cùng hắn ân ái không ít. Nhưng mỗi lần ân ái xong, hắn đều lạnh nhạt và vứt tờ chi phiếu xuống đất. Phụ nữ muốn ở bên cạnh hắn nhiều vô kể, nhưng trước giờ hắn chưa từng coi trọng người phụ nữ nào cả.
...
Buổi trưa, tại bàn ăn.
Trầm Uyển ngồi ăn cơm, nhìn cô bé rất vui vẻ, từ lúc ăn cơm tới giờ cứ tủm tỉm cười không ngớt. Ngự Trầm Quân nhíu mày nhìn cô, rồi lên tiếng:
- Sao vậy?
Trầm Uyển nghe cha nuôi hỏi vậy liền nhoẻn miệng cười dễ thương:
- Cha nuôi, hôm nay gia sư khen con thông minh, học tiếp thu nhanh đó. Cha nuôi thấy con có giỏi không?
Trầm Uyển tự hào khoe, khuôn mặt xinh đẹp khi nở nụ cười hiện lên hai cái má lúm đồng tiền xinh xinh nhỏ nhắn, cô bé chạy tới ôm tay Ngự Trầm Quân một cách thân mật, chờ cha nuôi sẽ mở miệng khen mình.
- Ừm, giỏi.
Ngự Trầm Quân thuận tay ôm Trầm Uyển lại, đặt cô bé lên đùi mình và gắp miếng thức ăn đưa ra trước mặt Trầm Uyển. Trầm Uyển được cha nuôi khen ngợi, trong lòng vui vẻ như nở hoa, liền ngoan ngoãn há miệng ra ăn đồ ăn mà Ngự Trầm Quân gắp cho.
- Nhưng mà cha nuôi, tại sao con không được đến trường như bao bạn khác vậy ạ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.