Chương trước
Chương sau
Bà Tương Lĩnh nhìn qua Thời Tư Nghiên, bà nhớ lần gặp cô gần nhất là lúc cô bé xíu. Lần đó bà tới Trần Giang, có qua nhà cô bốc thuốc cho ông nội của Tạ Cẩn Hi.

Mối hôn sự của Ta Cẩn Hi và Thời Tư Nghiên cũng chính được ông bà nội Tạ và ông bà ngoại Thời hứa hôn với nhau từ khi hai đứa còn nhỏ xíu.

Qua từng ấy năm. Cũng không ngờ lần này gặp lại, cô nhóc ngày nào ấy đã là mẹ của các cháu bà “ Tư Nghiên, bà ngoại con hiện tại sao rồi?”

Thời Tư Nghiên đang thất thần, Tạ Cẩn Hi phải huých nhẹ vào vai cô để lôi cô về hiện thực “ Bà ngoại con vẫn còn khoẻ, nhưng cũng không được như trước nữa rồi”

Khẽ gật đầu, bà Tương Lĩnh nhẹ nhàng đáp “ Như vậy cũng tốt rồi”

“ Hai đứa kết hôn cũng đăng kí rồi, con cũng có rồi vậy tới lúc nào mới định tổ chức hôn lễ?” Ông Tạ đang chơi với Niệm Niệm, vui vẻ nhìn hai người đang đối diện mình. Hai đứa này chắc ông không nhắc chắc bọn nó cứ vậy ở với nhau.

Thời Tư Nghiên còn chưa kịp lên tiếng thì Tạ Cẩn Hi đã cướp lời trước “ Chuyện này ba mẹ không cần lo, hôn lễ ra tết sẽ được diễn ra”

Cô nghe vậy liền tròn mắt quay sang nhìn Tạ Cẩn Hi. Cái tên này, sao không thấy nói gì với cô vụ này vậy. Đùng cái đòi ra tết tổ chức hôn lễ.

Thấy người bên cạnh đang tròn mắt nhìn mình, anh ta cũng không kiêng nể gì, quay qua cô treo lên nụ cười đểu giả “ Đúng vậy không?”

Thời Tư Nghiên chỉ biết cười trừ nhìn qua ông bà Tạ “ Dạ vâng, bọn con tính ra tết sẽ tổ chức hôn lễ”

Hai ông bà Tạ như vậy cũng đã yên tâm rồi liền đứng dậy, còn lưu luyến vuốt ve hai đứa cháu của mình. Ông Tạ nói “ Như vậy được rồi, hai chúng ta tới đây cũng chỉ để nghe câu này thôi”

Ba mẹ đã đứng lên rồi thì Thời Tư Nghiên và Tạ Cẩn Hi cũng vội đứng lên. Cả hai thở phào một hơi, nhưng thấy hai ông bà tới đây chỉ vì chuyện này, cũng đủ để thấy bọn họ để tâm đến chuyện này như thế nào.

” Ba mẹ định như vậy quay về luôn?” Tạ Cẩn Hi cũng thật không hiểu được, ba mẹ anh tới đây nhận được câu trả lời rồi lại nhanh chóng trở về luôn như vậy.

Bà Tương Lĩnh thản nhiên nhìn cậu con trai của mình mà đáp lại “ Đương nhiên rồi, mẹ cũng muốn ở lại chơi với mấy đứa lắm, nhất là hai cục cưng này nè. Nhưng cũng tại công việc của ba con nhiều quá, nên phải quay về thôi”

Nói là công việc vậy thôi, chứ thực ra hai người họ vừa kết thúc chuyến du lịch của mình, tiện ghé qua nơi này thôi. Tạ Cẩn Hi lại còn lạ với điều này. Anh ta nhún vai một cái rồi đi đến bên ba mẹ mình “ Để con tiễn hai người”

Rồi anh ta lại quay sang chỗ Thời Tư Nghiên “ Anh đi một lát rồi về, em ở nhà với con một lát nhé”

Thời Tư Nghiên lúc này cũng chỉ biết gật đầu đồng ý thôi, cùng mấy đứa nhỏ lễ phép chào rồi tiễn người lớn ra tận cửa, rồi đứng đó nhìn theo chồng mình đưa ba mẹ chồng ra sân bay.

Tranh thủ thời gian này, cô tắm rửa cho ai đứa nhóc nhà mình rồi đi chuẩn bị một bữa cơm tươm tất để đợi Tạ Cẩn Hi về.

Hôm nay cao hứng, cô còn rót sẵn cho hai ly rượu vang cho hai người họ. Còn định đợi Tạ Cẩn Hi để một nhà bốn người họ cùng ăn cơm, nhưng hai đứa nhóc đã đói lắm rồi không đợi được nữa. Niệm Niệm liền làm nũng với mami của mình “ Mami, Niệm Niệm đói rồi”

Nem Nem cũng nắm lấy tay Thời Tư Nghiên mà lay lay “ Mami, Nem Nem cũng đói rồi”

Hai bảo bối của cô đói rồi, cô cũng không thể bắt hai đứa nhóc đợi cùng cô được. Lấy cơm cho hai đứa nhóc ăn trước, còn cô vừa ngồi trông hai đứa nhỏ ăn cơm, vừa đợi người đàn ông kia về.

Nhưng người đàn ông này đi hơi lâu rồi, đến khi hai đứa nhóc nhà cô ăn xong, nghỉ ngơi chơi đùa rồi tới khi hai đứa nhỏ đi ngủ rồi Tạ Cẩn Hi cũng vẫn chưa về.

Nhìn đồ ăn đã nguội lạnh, Thời Tư Nghiên cũng không buồn đợi nữa. Dọn đi những món đồ ăn cô đã mất công làm, lại thấy hai ly rượu vang đỏ, cô cười khẩy một cái rồi một hơi uống hết chỗ rượu đó.

Dọn dẹp xong, cô tự nuông chiều bản thân ngâm mình trong bồn nước nóng để thư giãn. Sau khi tắm rửa xong xuôi, cô mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa. Cô không trở về phòng mà lại tới phòng của Niệm Niệm.

Khẽ lật tấm chăn ra, cô nằm lên giường ôm trọn cô con gái bé nhỏ vào trong lòng. Cô vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn. Ngắm nhìn cô bé một cách cẩn thận, cô bé con đúng là rất giống cô, kể cả từ những đường nét nhỏ nhất trên gương mặt.

Qua một lúc, cũng không biết Thời Tư Nghiên đã ngủ quên từ bao giờ nữa. Còn Tạ Cẩn Hi, phải khoảng 1h-2h sáng anh ta mới trở về nhà.

Vào đến phòng khách thấy nhà mình đã tắt đèn im ắng, đoán chừng Thời Tư Nghiên và lũ trẻ đã đi ngủ. Cởi chiếc áo suti bên ngoài ra, tuỳ tiện vứt về phía sofa rồi bước về phòng.

Mở cửa phòng ra, thấy căn phòng cũng tối đen, chỉ có vài ánh sáng yếu ớt hắt từ ngoài vào. Thấy kì lạ, bình thường Thời Tư Nghiên đi ngủ thường bật đèn ngủ khá sáng, hôm nay lại để tối như vậy.

Nhưng tới khi đưa tay bật điện, tiến lại phía giường, anh ta mới để ý rằng Thời Tư Nghiên không có ở trong phòng. Không biết người phụ nữ này lại đi đâu rồi?

Phòng khách không có, phòng bếp lại càng không. Chỉ còn lại phòng của hai đứa nhóc nhà anh thôi. Đoán chắc là cô đang ở trong phòng cậu con trai, nhưng không Thời Tư Nghiên không ở đây. Vậy chỉ còn ở phòng Niệm Niệm thôi.

Và đúng rồi, Thời Tư Nghiên đang nằm ôm con gái ngủ ngon. Làm sao mà anh ta lại để con mình chiếm giữ vợ mình được, bất kể con gái hay con trai cũng không được nhân lúc anh vắng nhà chiếm lấy vợ mình.

Khẽ lật chăn ra, anh ta gỡ cô con gái mình ra khỏi người vợ mình rồi bế cô về phòng. Anh ta còn ngửi được trên người cô thoáng có mùi rượu, người phụ nữ này sao lại uống rượu?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.