Qua mấy ngày nằm viện, thấy sức khoẻ của Tạ Cẩn Hi cùng Nem Nem đã ổn bác sĩ liền cho hai người họ xuất viện về nhà.
Cứ tưởng bọn họ sẽ về chung một nhà, nhưng không ai về nhà nấy. Thời Tư Nghiên đem theo Nem Nem về Vân Lâu, còn Tạ Cẩn Hi về Vân Cảng cùng Niệm Niệm.
Thời Tư Nghiên đã giao bệnh viện ở Trấn Giang cho chị họ mình quản lý, bản thân cô ở lại Giang Thành quản lý Đông y quán của Thời gia.
Từ khi trở về từ bệnh viện. Căn hộ của Thời Tư Nghiên lúc nào cũng đầy mùi thuốc Bắc. Cô hạn chế cho Nem Nem dùng thuốc Tây y nhiều nhất có thể, như vậy cậu nhóc sẽ ít phụ thuộc vào kháng sinh, kháng viêm.
Cậu nhóc bị mẹ mình cho uống thuốc Bắc tới sắp sợ xanh mặt rồi, mỗi lần uống thuốc cứ như đánh vật với nhau vậy.
Tối đó cũng như mọi ngày, cô đuổi theo cậu nhóc này hết tất cả các ngõ ngách trong căn hộ của mình. Mất cả buổi mới tóm được. Cô liền bịt mũi, rồi bắt Nem Nem uống hết bát thuốc “ Mau uống đi, mai mami cho đi chơi”
Bị bắt ép tới vậy rồi sao cậu không uống cho được. Thuốc đắng ngắt, cậu bé nhăn nhó nhìn cô “ Mami lần nào cũng nói vậy nhưng có cho con đi chơi đâu”
Thời Tư Nghiên hoàn thành nhiệm vụ rồi, cô đứng dậy mang cái bát không đi cất, vừa đi cô vừa nói “ Yên tâm, lần này sẽ cho con đi. Sắp tới Tịch gia có tiệc, dì Tịch gửi thiệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-thuong/3390343/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.